Tuyên Vân Chi nghiêng đầu, mái tóc đen bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. 
Môi đỏ cong lên, cười thành tiếng. 
Con số màu đỏ trước mắt lại giảm xuống lần nữa. 
Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ đã thành 55. 
“Chỉ sợ là Nam Cung tiên sinh giữ không nổi tôi.” 
Tiếng cười giòn tan mang theo lời nói đắc ý. 
Khuôn mặt Nam Cung Vũ âm trầm nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi rất lâu, đột nhiên, sắc mặt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh. 
Đôi mắt nheo lại, hiện lên sự hung ác. 
“Đột nhập vào nhà dân, cô nghĩ rằng cô có thể rời đi?” 
Dứt lời, cánh cửa vốn khép hờ bị phá vỡ, hơn mười lính đánh thuê mặc quần áo vũ trang đầy đủ xông vào. 
“Nam Cung tiên sinh, chúng tôi làm việc thất trách, thật xin lỗi.” 
Bọn họ là lính đánh thuê và vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Nam Cung Vũ và toàn bộ ngôi nhà. 
Nghe thấy tiếng đánh nhau trong nhà, vội vàng xông vào xem tình hình. 
Trong đó có không ít người Tuyên Vân Chi từng gặp một lần. 
Nam Cung Vũ nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi. 
“Bắt cô ta lại, bất luận sống chết.” 
“Vâng, tiên sinh.” 
Mười mấy người cầm dao găm trong tay, con dao nhọn lóe sáng chĩa thẳng về phía Tuyên Vân Chi. 
Tuyên Vân Chi nhướn mày, lùi về phía sau hai bước. 
“Nam Cung tiên sinh, người cho anh đội nón xanh không phải tôi, tội gì phải đem tội xanh này lên người tôi?” 
Khuôn mặt cô cười tươi, không mang chút nguy hiểm nào. 
Nhưng câu nói của cô lại khiến sắc mặt Nam Cung Vũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-tan-tinh-boss-phan-dien/1193305/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.