Chương trước
Chương sau
Giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên sự hung hăng cùng điên cuồng.
Người phụ nữ này, hết lần này đến lần khác không ngừng khiêu chiến điểm giới hạn của hắn.
Quả nhiên cần phải dạy dỗ.
Bên ngoài cửa xe khép hờ, Đường Nhất vẫn luôn đứng chờ tiên sinh phân phó.
Đợi cả nửa ngày Đường Nhất đi đến trước cửa xe, mở cửa xe đang muốn hỏi thì…
“Tiên sinh, chúng ta có…”
Còn chưa nói xong đã bị hình ảnh trước mắt làm cho cả người ngây dại.
Nhìn thấy Tuyên Vân Chi tiểu thư bị ép vào góc xe, thân thẻ nhỏ nhắn cơ hồ đều bị Tư Vân Tà bao phủ hoàn toàn, trên người hắn mang theo sự bá đạo mạnh mẽ, nụ hôn mãnh liệt khiến Đường Nhất hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại.
Cho đến khi Tư Vân Tà buông đôi môi cô gái trong lòng ra, hơi thở nặng nề dồn dập, nhìn người phụ nữ bị đè dưới thân, trên khuôn mặt yêu nghiệt là ý cười tà tứ, lửa nóng trong đáy mắt còn chưa tan đi hết, từ trong cổ họng tràn ra tiếng cười trầm khàn.
Đường Nhất nghe thấy Tư tiên sinh có vẻ rất… cao hứng?
“Trở về.”
Giọng nói đầy mị lực vang lên, hình như còn ẩn theo thâm ý, chậm rãi nói ra.
“Vâng.”
Lúc này Đường Nhất mới phản ứng kịp, vội vàng đóng cửa xe vào.
Chốc lát sau, xe khởi động, chạy về biệt thự Tư gia.
Tuyên Vân Chi lúc này như lọt vào trong sương mù, hồn xác không biết đã phiêu đãng đi đâu rồi.
Cảm giác hôn vừa rồi là gì?
Có phản cảm không?
Không, một chút cũng không phản cảm.
Thậm chí khi nụ hôn kia rơi xuống còn khiến cô quên đi cảm giác đau đớn truyền đến từ bả vai bị thương.
Bây giờ thứ còn sót lại trong đầu chính là khuôn mặt của người đàn ông kia.
“Đinh, ký chủ tỉnh táo một chút, boss phản diện đang nhìn.”
Hệ thống 001 lại một lần nữa đúng lúc kêu lên trong đầu cô.
Muốn cô hồi phục tinh thần lại.
Nhìn sang bên cạnh, trên người Tư Vân Tà cũng không có chút nào giác ngộ khi vừa xâm phạm người khác.
Hắn ngồi ở một bên, cách cô một khoảng, đang cầm khăn tay màu trắng lau máu vừa dính trên tay.
Nếu không phải môi cô vẫn còn hơi tê thì đến cả bản thân cô cũng cho rằng chuyện vừa rồi là ảo giác của chính mình.
Trở mặt không nhận người?
Tư Vân Tà chết tiệt.
Nhịn không được hừ một tiếng, không nói gì sửa sang lại váy, dây váy trượt xuống, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Lúc này, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn từ tận xương.
Vết thương của cô không phải do dao gây ra mà là súng, viên đạn kia bắn xuyên vào xương bả vai cô, thế cho nên không phải huyết nhục đau đớn mà là tận trong xương cốt.
Nhưng mà đối với cô vết thương này cũng không thể khiến sắc mặt cô biến đổi, giống như không có cảm giác gì.
Cô đã từng chịu đựng nhiều loại đau đớn, chuyện này không đáng gì.
Sửa sang lại, sau đó cũng không nói gì, cúi đầu ngồi trong xe, mái tóc dài rũ xuống che hơn nửa khuôn mặt.
Cho đến khi cô cảm nhận được tay của mình bị người ta kéo một cái, Tuyên Vân Chi ngước mắt nhìn đến không biết từ lúc nào trong tay Tư Vân Tà đã có một hòm thuốc.
Khuôn mặt anh tuấn vẫn như cũ mang theo nụ cười nhàn nhạt, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Giúp em bôi thuốc.”
Tuyên Vân Chi muốn rút tay ra nhưng bị hắn giữ lại, không làm gì được.
“Vết thương này nứt ra lần này, Tư tiên sinh cảm thấy là do ai gây ra?”
Tư Vân Tà nghe cách cô gọi hắn, ý cười trong mắt càng đậm, lại có chút lười biếng tùy ý.
“Nếu em không tới đây gây chuyện, ở nhà dưỡng thương thì tự nhiên cũng không xảy ra chuyện này.”
Lúc này một giọt máu nhỏ xuống, theo cánh tay rơi vào lòng bàn tay cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.