Chương trước
Chương sau
Cô nhìn phía sau Nam Cung Vũ đều là người mặc đồ đen, có vẻ đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp.
Những người này tùy tiện tìm cũng đều giá triệu đô.
Vậy mà chỉ vì đến để bắt cô?
Nam Cung Vũ không nói lời nào, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi, giống như muốn nhìn thấu cô.
Cũng không biết vì chuyện gì, mà anh ta cảm thấy Tuyên Vân Chi bây giờ so với trước đây không giống nhau.
Hiện tại người phụ nữ này nhìn anh ta đều là vẻ lạnh lùng cùng khinh thường, hoàn toàn không có nửa phần tình ý sâu đậm giống như trước.
Bắt đầu từ lúc nào?
Đúng rồi, chính là vào ngày ở chợ đen đó, khi nhìn thấy cô ở trong lồng sắt.
Giống như hiện tại, đối với cô mà nói, anh ta một chút cũng không còn lực hấp dẫn nào nữa.
Sự thay đổi này khiến Nam Cung Vũ khó mà chấp nhận được.
Nhưng mà khuôn mặt Tưởng Tiểu Liên lúc này hiện lên trong đầu, khiến sự dao động vừa rồi của Nam Cung Vũ liền biến mất, cho dù như thế nào, người phụ nữ này tuyệt không thể giữ lại.
“Cho dù sống hay chết cũng phải bắt được cô ta!”
Anh ta ra lệnh cho đám người ở phía sau.
Đầu ngón tay Tuyên Vân Chi phản chiếu ánh sáng, nhìn kỹ sẽ thấy một con dao nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, nhỏ đến mức khiến người ta khó phát hiện ra.
Chạy không thoát được vậy thì đành chiến đấu vậy.
Cô từ trước đến giờ chưa sợ bất cứ kẻ nào.
Nghĩ như vậy, đôi môi đỏ hiện lên nụ cười lạnh.
Đột nhiên một âm thanh vang lên, là tiếng phanh xe chói tai.
Tất cả mọi người đều không ngờ lại có chuyện đột nhiên xen vào.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông khoảng 30 40 tuổi mặc một bộ đồ quản gia màu đen xuất hiện, từng bước đi về phía họ.
Tuyên Vân Chi nhìn người vừa xuất hiện, liền sửng sốt.
Đường Nhất.
Chỉ có một mình anh ta, trên mặt không mang theo chút sợ hãi nào, giống như đã sớm quen với những chuyện như này.
Anh ta đi đến trước mặt Tuyên Vân Chi, cung kính nói.
“Tuyên tiểu thư, tiên sinh đang ở trên xe đợi cô.”
Hả?
Cô chớp chớp mắt.
Sau đó Đường Nhất xoay người nhìn Nam Cung Vũ, trên mặt lạnh lùng không hề có ý cười nào.
“Nam Cung tiên sinh, tôi đưa Tuyên tiểu thư đi trước.”
Nam Cung Vũ nhận ra Đường Nhất, vị quản gia này của Tư gia không gì không biết, anh ta từng vì chuyện công việc mà gặp Đường Nhất một lần.
Nhưng mà anh ta không thể để Tuyên Vân Chi đi như vậy.
“Đường Nhất, anh cứ đi trước đi, tôi cùng Tuyên tiểu thư có việc riêng cần phải tính toán rõ ràng.”
Tư gia không thể tùy tiện động vào, vì vậy lời nói cũng uyển chuyển hơn nhiều.
Sắc mặt Đường Nhất không hề có chút dao động nào.
“Nam Cung tiên sinh, mong anh hiểu rõ, tôi không phải đang cùng thương lượng với anh.”
Vừa dứt lời, toàn bộ lính đánh thuê sau lưng anh ta đều bị đánh trúng đầu gối, trực tiếp quỳ xuống.
Mà lúc này, một chấm sáng màu đỏ hiện lên giữa trán Nam Cung Vũ.
Súng bắn tỉa!
Vậy mà còn xuất hiện cả súng bắn tỉa!
Chỉ vì một người phụ nữ mà Tư gia không ngại cùng Nam Cung gia đối địch.
Thậm chỉ còn phái ra cả tay súng bắn tỉa!
Tư gia ra tay, thật sự tàn nhẫn, một chút tình cảm cũng không có.
Lời nói thì lịch sự lễ đỗ, còn hành động thì lại vô cùng tuyệt tình.
Giống như nếu chỉ một giây sau Nam Cung Vũ dám không đồng ý để người đi, thì cái điểm đỏ kia sẽ nổ tung giữa chân mày anh ta.
Mà lúc này, Tuyên Vân Chi nhìn thấy chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ không ngừng giảm xuống.
Cho đến khi Đường Nhất làm động tác mời, ý bảo cô rời đi.
Sắc mặt Nam Cung Vũ trở nên ngoan độc, nhưng lại không thể nói ra lời phản đối.
Khi cô bước lên chiếc xe Hummer màu đỏ, cuối cùng nhìn thấy con số ở dòng chữ màu đỏ xuất hiện trước mặt đã dừng lại, chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ chỉ còn lại 71.
Khóe miệng Tuyên Vân Chi nhếch lên, đứng ngốc trước cửa xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.