Vãn Vãn nào biết được trong đầu Cơ Thiên Dịch đang nghĩ gì, nếu như biết, nhất định sẽ dắt hắn thẳng về Ánh Nguyệt Cung tự nguyện dâng hiến luôn.
Nàng thực sự không muốn tàn phá thiếu niên bệnh tật đầy mình này, sợ hắn xảy ra mệnh hệ gì, lại nói, thân phận giữa nàng và hắn bây giờ cũng là rào cản rất lớn.
Thiếu nữ ngồi đối diện Cơ Thiên Dịch.
Hắn rót đầy chung rượu, cất lời, "A Tả, ánh trăng tối nay rất đẹp, chúng ta uống nhiều chút."
Vãn Vãn hơi kinh ngạc, ngày thường ở bên cạnh người hoàng tỷ là nàng, hắn mới tươi tỉnh một chút, nhưng nàng phát hiện ẩn sâu trong nụ cười kia vẫn chan chứa nét u buồn, ấy vậy mà đêm nay hắn có gì đó là lạ.
Nàng còn chưa kịp sững sờ mấy giây đã bị động tác của Cơ Thiên Dịch cắt đứt dòng suy nghĩ.
Hắn đem chung rượu kề sát bờ môi thiếu nữ đỏ au.
"A Tả, uống đi!"
Vãn Vãn bất đắc dĩ đón lấy chung rượu, dốc cạn, bờ môi bị rượu nồng thấm ướt, mềm mại bóng loáng, trông ngon miệng như mơ quả mùa hạ.
Đôi đồng tử của Cơ Thiên Dịch sâu thẳm lạ thường, vươn tay thay nàng rót đầy chung rượu.
Thiếu nữ đón lấy chung rượu, thơ thẩn ngắm ánh trăng, sau lại dốc một hơi cạn sạch, cảm giác cay nồng sảng khoái tràn ngập yết hầu, quả là rượu ngon.
Trong quân doanh nàng đã từng uống rượu mạnh cùng đám binh lính, nhưng cũng chưa bao giờ được nếm loại rượu ngon đến nhường này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042689/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.