Cơ Thiên Dịch nhìn say đắm vào đôi đồng tử mỹ miều kia, thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt nàng, đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả, vùi đầu thật sâu vào hõm vai thiếu nữ.
"A Tả, có tỷ thật tốt." Cơ Thiên Dịch thì thào, lực đạo trên tay mạnh thêm, tựa hồ muốn khảm sâu nàng vào thân thể, tham luyến hít hà hương thơm nơi nàng, "A Tả, đừng rời bỏ ta."
Vãn Vãn tưởng hắn bị sự việc ở yến hội làm cho bất an, vươn tay dịu dàng vỗ về tấm lưng gầy, giọng nói đầy trịnh trọng, "Dịch Nhi yên tâm, chỉ cần có bổn cung ở đây, vó ngựa Tây Kỳ không bao giờ đạp lên nổi một tấc non sông Đại Can, bổn cung cũng hứa sẽ bảo hộ đệ sống bình an cả đời."
"Bệ hạ, Đế Cơ điện hạ."
Cao tổng quản đã cầm áo choàng đi tới, quy củ đứng đợi một bên.
Cơ Thiên Dịch nhàn nhạt liếc ông, bàn tay ôm eo Vãn Vãn nới lỏng ra chắp đằng sau lưng, kéo xa khoảng cách đôi bên.
Cao tổng quản không nhiều lời, chỉ dâng áo choàng trong tay lên cho Vãn Vãn, "Điện hạ."
Thiếu nữ nhận lấy áo choàng, nói: "Bổn cung cùng bệ hạ còn có một chút chuyện cần bàn luận, Cao tổng quản đợi ở chỗ này đi."
"Vâng thưa điện hạ." Cao tổng quản cung kính khom người.
Bấy giờ ánh trăng sáng tỏ đã chiếu rọi khắp ngự hoa viên, chẳng cần nhờ tới đèn lồng nữa, Vãn Vãn đem đèn lưu ly trong tay đưa lại cho Cao tổng quản, nàng săn sóc phủ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042665/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.