"Hoàng hậu nói rất đúng.."
Vài đại thần thuộc phe cánh Lương gia nhao nhao phụ họa.
Triều chính trước nay đều chia làm hai phe rõ rệt, Mạc tả tướng cùng Lương hữu tướng, bấy giờ bên phía tả tướng vẫn duy trì sự im lặng, không phản bác cũng không tán thành.
Ánh mắt sắc lạnh của Vãn Vãn chậm rãi đảo qua đám quần thần phe phái Lương hữu tướng, dưới ánh mắt thấu triệt băng lãnh kia, mấy kẻ nọ chột dạ cúi thấp đầu chẳng dám hó hé.
Chén rượu lưu ly trên tay Đế Cơ bị đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh lanh lảnh giữa bầu không khí ngột ngạt. Tiếng ngọc lưu ly vỡ vụn tựa sấm sét giáng thẳng vào đầu tất cả mọi người đang có mặt trong đại điện.
Lương Uyển Nhiên cũng ngừng lời, kinh ngạc nhìn qua gương mặt vô cảm của Vãn Vãn.
Nếu không nhờ âm thanh này, bọn họ hầu như đã quên mất, nữ tử thanh lãnh đương tọa trên đài cao là kẻ nào.
Nàng là Đế Cơ điện hạ của Đại Can, là Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người, thân phận tôn quý há kẻ nào có thể sánh bằng. Mỗi tấc, mỗi thước giang sơn Đại Can đều nhờ nàng thủ vệ mới được an yên, hoàng quyền hãy còn nằm gọn trong lòng bàn tay một nữ tử là nàng đây.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Hôn sự của bổn cung đâu đến phiên các ngươi sắp xếp, còn Tây Kỳ thái tử.."
Nàng lạnh lùng liếc sang Lương Uyển Nhiên, sau đó ánh mắt tựa như mũi tên phóng thẳng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042661/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.