Vãn Vãn lập tức phi thân bay tới bên cạnh nam nhân, chui tọt vào lồng ngực hắn, cất cái giọng buồn buồn oán trách: "Sư phụ, rốt cuộc người cũng tới, còn tưởng rằng chàng không cần ta nữa chứ."
Đế Cửu Thương nhè nhẹ vỗ về tấm lưng thiếu nữ mảnh mai, nhãn thần lãnh đạm quét đám chư tiên phía bên dưới, "Mới nãy là kẻ nào muốn đuổi Vãn Vãn đi?"
Đáy mắt Hồ Đế lập lòe ánh suy ngẫm, Vãn Vãn ư? Thản nhiên xưng hô thân mật đến vậy, suy cho cùng mối quan hệ giữa hai người họ đã đến bước nào rồi?
Sắc mặt Thiên Đế trắng bệch một mảng, vội vã nhếch nụ cười gượng gạo nói: "Nào có, nào có! Thưa Đế Tôn đại nhân, hôm nay là ngày đại hôn của nhi tử ta, ai lại làm chuyện mất vui như vậy!"
"Chẳng lẽ do bản tôn nghe nhầm?" Đế Cửu Thương thản nhiên thốt.
Thiên Đế thân là người đứng đầu chốn Thiên Cung, cai trị chúng tiên quân, nhưng vị Đế Tôn đại nhân trước mắt, tứ hải bát hoang, thậm chí cửu châu, nào có ai dám ngang nhiên phản bác lại lời vàng ý ngọc.
"Đế Tôn đại nhân, nhi tử nhà ta ngu dốt, mạo phạm đến Công chúa điện hạ Đồ Sơn." Cái trán của Thiên Đế bấy giờ đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
Đế Cửu Thương ôm Vãn Vãn trong lòng, hờ hững liếc qua Mặc Dạ Minh, nói đoạn: "Mưu hại người thừa kế chính thức của Hồ tộc, nên xử trí ra sao?"
"Cái này.." Thiên Đế chẳng dám động đậy, càng không dám phản bác.
Hồ Đế vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042606/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.