Hồ Đế đành quay sang phân phó với hạ nhân: "Người đâu, mau dọn dẹp sạch sẽ Bích Hà Cung cho công chúa điện hạ. Còn Thanh Thanh, con chuyển đến ở Phi Hoa Cung đi, nơi đó bốn mùa như mùa xuân, mỗi ngày đều có hoa nở cùng hồ điệp lượn quanh, cũng là một chỗ rất tốt."
Đồ Sơn Thanh Thanh khe khẽ cắn môi, nước mắt như trân châu rớt từng hạt xuống mặt đất, "Tuân mệnh, thưa phụ vương."
Vãn Vãn thấy thế chỉ khẽ cười nhạt trong bụng, nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của nàng ta, chỉ tổ thấy tởm lợm.
"Công chúa, mời người đi theo nô tỳ." Có thị nữ tiến lên cung kính nói với Vãn Vãn.
Sau đó hai người nối đuôi nhau rời đi.
"Phụ vương.." Ngay khi thân ảnh Vãn Vãn vừa khuất xa, Đồ Sơn Thanh Thanh lập tức mở miệng, ủy khuất nỉ non: "Tỷ tỷ trở lại người liền đối xử thiên vị, có phải người chỉ thương yêu một mình tỷ tỷ, không thương yêu Thanh Thanh nữa.."
Hồ Đế hơi không vừa ý, nữ nhi nào ông cũng thương yêu, đặt trên đầu quả tim mà nâng niu, sao mà phân biệt đối xử cho đặng, ông khẽ cau mày: "Thanh Thanh, sao con lại suy nghĩ như vậy? Ta đối xử với con và Vãn Vãn đều vô cùng công bằng."
Đồ Sơn Thanh Thanh cắn môi ủy khuất, tiếp tục than vãn: "Đúng là vậy, cơ mà.." Đoạn ả ta khóc lên rưng rức, dáng vẻ thương tâm muốn chết, "Tỷ Tỷ trở về, hôn ước cùng điện hạ biết tính làm sao, con và điện hạ tâm đầu ý hợp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042603/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.