Trong con ngươi của Vãn Vãn loe lóe ánh sáng lạnh, nàng cất lời: "Sư phụ tạm thời không có thời gian rảnh, mời chưởng môn sư huynh về trước."
Lão chưởng môn khẽ liếc Vãn Vãn một cái, tiếp tục hô to: "Sư thúc?"
"Cút!" Một chuỗi linh lực mang theo tia chớp mạnh mẽ từ phía trong bắn thẳng vào người chưởng môn, khiến ông phải lùi mấy bước ra sau mới đứng vững.
Khuôn mặt ông ta biến sắc, dòng máu đỏ tanh ngọt trào khỏi khóe miệng, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Sư thúc bớt giận, ta đi ngay đây!" Dứt lời, ông đưa tay ôm ngực ngự kiếm rời đi.
Thực chẳng ngờ tiểu sư thúc không những không bị thương, hơn nữa tu vi còn tăng tiến một bậc, nếu như chiêu thức kia mạnh thêm một chút, e rằng ông đã phải bỏ mạng.
Vãn Vãn ngược lại khẽ cau mày nghi hoặc, sư phụ vừa mới trải qua lôi kiếp biến thành đứa trẻ con, tại sao vẫn giữ nguyên được tu vi thượng thừa đến vậy?
"Sư phụ?" Nàng đứng đó, đặt tay lên vách cửa khẽ gọi.
Sức lực Đế Cửu Thương bấy giờ đã chạm đáy, thân thể men theo cánh cửa to lớn ngồi sụp xuống, đôi con ngươi vốn đen láy chợt ẩn hiện ánh vàng nhàn nhạt, suối tóc đen nhánh cũng từ từ phai thành màu bạch kim.
"Ta không sao, nhớ kỹ những chiêu thức hôm nay ta đã dạy, trở về chăm chỉ luyện tập."
Ngoài cửa chẳng vang lên tiếng đáp lời, Đế Cửu Thương lẳng lặng ngồi đó, dừng trong chốc lát, lại nói tiếp: "Ta phải bế quan một thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042587/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.