Lúc tỉnh lại đầu Vãn Vãn đau nhức vô cùng, trong chăn chỉ có khí tức của mỗi mình nàng.
Tối hôm qua.. Chẳng lẽ thật sự chỉ là mơ sao? Nàng đưa tay vỗ vỗ trán, hậu quả sau khi say rượu là đầu đau như búa bổ, đến tận sáng nay vẫn còn chút choáng váng.
Mang giày, rửa mặt xong xuôi, Vãn Vãn vội vàng chạy về hướng đại điện.
"Sư phụ, người đã tỉnh chưa?" Vãn Vãn đứng bên ngoài gọi với vào.
"Vào đi!" Thanh âm của Đế Cửu Thương từ phía trong vang lên.
Nghe thế, Vãn Vãn lập tức đẩy cửa ra chạy tọt vào. Hôm nay Đế Cửu Thương diện một thân áo bào tím nhạt, màu sắc tương đồng với y phục của nàng. Thoạt nhìn hai người trông vô cùng đẹp đôi, nếu sánh vai đi dạo ngoài đường e rằng kẻ khác chỉ nhận nhầm họ thành một cặp trai tài gái sắc.
Bấy giờ Vãn Vãn chỉ buộc tùy tiện một búi tóc bằng dải lụa trắng, để mặc suối tóc đen mượt hờ hững rũ xuống tấm lưng thon thả, trông xinh đẹp đến nao lòng.
Đế Cửu Thương đang ngồi bên cửa sổ thưởng thức chung trà, thản nhiên cất lời: "Lại đây!"
Thiếu nữ liền tăng bước chân chạy tới. Trên bàn bày biện đủ thứ bánh ngọt tinh xảo, khiến cho con mắt long lanh của Vãn Vãn cứ nhìn đắm đuối không thôi, nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Nam nhân khe khẽ nhếch môi, "Ăn đi!"
Vãn Vãn chẳng chờ nổi nữa, lập tức ngồi xuống đối diện hắn, cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa vào miệng nhấm nháp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042583/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.