Bóng dáng bé xíu của Vãn Vãn na theo một đống sách chạy theo sau Đế Cửu Thương.
Ra khỏi Thái Ất điện, đột nhiên nam nhân nghĩ tới điều gì đó, hắn cất lời.
"Ngươi tên là gì?"
Vãn Vãn sửng sốt, chẳng ngờ sư phụ bấy lâu nay không biết tên của nàng.
"Đồ Sơn Vãn Vãn ạ. Nhưng mà sư phụ cứ gọi con là Vãn Vãn được rồi."
"Vãn Vãn." Hắn khẽ lặp lại, trong thanh âm có chút luyến lưu.
"Dạ." Vãn Vãn nhoẻn miệng cười duyên, đáp lại hắn.
Đế Cửu Thương xoay người bước thẳng về phía trước, chỉ để lại một câu nói.
"Ngươi tự mình tu luyện đi, khoảng thời gian tới ta phải bế quan."
Nàng đành đứng đó trông mãi theo cái bóng lưng dong dỏng cao của nam nhân, hồi lâu mới trở về gian lầu các trước đây nàng từng ở.
Cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng vô dụng, Vãn Vãn nóng lòng mở cuộn thư tịch ra học hỏi.
Đèn đuốc trong cung điện không biết đã được thắp sáng tự lúc nào, đồng thời mang chút ấm áp trùm xuống không gian trống trải cô quạnh.
Bụng nhỏ kêu lên ọt ọt, Vãn Vãn đặt sách lên bàn, trông ra ngoài đã thấy màn đêm đen kịt kéo tới từ lâu. Hiện tại nàng vẫn chưa thể giải trừ phong ấn, thân thể tiểu yêu này cần ăn uống mới sống sót.
Vãn Vãn chạy ra khỏi cung điện của mình, ánh trăng trong trẻo trên cao phủ xuống đỉnh Vụ Phong, càng khiến nơi đây trở nên thần bí khó lường. Không gian lúc này lặng yên như tờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042576/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.