Thoáng chốc tứ phía trong sân nổi lên gió mạnh, mây trên trời cuồn cuộn kéo tới, một cảnh tượng kinh thiên động địa xuất hiện trước mắt mọi người.
Linh thạch vốn bình thường bấy giờ lại phát ra luồng sáng mạnh mẽ chói mắt, càng ngày càng sáng hơn, đến mức cảnh sắc xung quanh cũng dần dần trở nên mờ ảo.
"A.." Đệ tử đang đỡ lấy linh thạch bỗng thét to, bàn tay run rẩy đánh rơi linh thạch xuống đất. Viên linh thạch kia vẫn không ngừng rung lên, phút chốc vỡ tan, hóa thành bột phấn bay tán loạn trong gió.
Chúng đệ tử sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, ai nấy đều mang biểu cảm kinh hãi.
Vãn Vãn hơi híp mắt, đúng là vật phàm tục, không chịu nổi một phần mười sức mạnh của nàng.
"Ta muốn lên núi." Vãn Vãn nhúng móng vuốt vào mực, viết xuống trên bàn vài chữ nguệch ngoạc.
"Sư huynh.." Đệ tử ghi danh nhìn sang phía sư huynh trưởng quản, chờ hắn đưa ra ý kiến.
Sắc mặt đệ tử trưởng quản vô cùng nghiêm túc, đôi môi mím chặt, tình huống này khiến hắn vô cùng khó xử.
Mọi người cũng len lén ngó nhìn nhau, đây chính là linh sủng của Đại sư huynh, vậy phải làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng kêu của Tiên hạc, đệ tử trưởng quản lấy lại bình tĩnh, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua con Tiên hạc với bộ lông được tỉa tót gọn gàng kia, ánh mắt loe lóe hiểu ra. E rằng Phiếu Miểu Tông sắp đổi chủ rồi, vị Tiểu sư tổ kia..
Cuối cùng, hắn mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042570/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.