Trong mắt Tiên hạc hiện lên ý cười hả hê, ngửa đầu kêu to một tiếng, đáp xuống bên cạnh Vãn Vãn, dùng móng chân đạp đạp cái bụng mềm nhũn của nàng.
Vãn Vãn lập tức đứng lên, có phải nàng vừa nhìn lầm không, con Tiên hạc này đang cười nhạo nàng?
Tiên hạc dùng miệng ngậm lấy Vãn Vãn đặt lên lưng mình, không đợi nàng kịp ổn định chỗ ngồi đã đâm toạc tầng mây, lao lên trời nhanh như chớp.
Mây mù mang theo khí lạnh tạt qua người nàng, may mà lông nàng dày không cảm thấy lạnh!
Chốc lát sau Tiên hạc đã cõng nàng tới đỉnh Vụ Phong, tầng sương mù tản ra, mấy tầng cung điện quen thuộc hiện lên trước mắt.
Mà dưới tàng cây bên hồ, nam nhân ấy đang chơi đàn, ngón tay thon dài tinh tế lướt trên huyền cầm như thể hồ điệp uốn lượn, từng âm thanh phát ra đến Tiên âm cũng khó sánh ngang.
Lỗ tai muốn có bầu luôn rồi!
Nam nhân kia bình thản ngồi dưới tàng cây rợp mát, khí chất của hắn vẫn trác tuyệt xuất trần đến vậy, cảnh quan xung quanh chỉ xứng làm những nét màu vẽ nguệch ngoạc tôn vẻ tuyệt mỹ nơi hắn. Phảng phất ánh mắt mê người kia vốn sinh ra để làm tâm người ta si cuồng.
Tiên hạc đáp xuống bên hồ, Vãn Vãn đứng lên, hung hăng ngoạm đứt một cọng lông vũ trên người nó.
Con vật đang tính chải chuốt lại bộ lông trắng tinh của mình ré to, suýt chút nữa nhảy dựng lên. Hồ ly chết bầm! Đau chết mất!
Vãn Vãn ngậm lông vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042567/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.