Quý Thanh nào dám ngồi trước, hắn tiến lên tiếp lấy ly nước đặt lên bàn, sau đó đỡ bà nội ngồi xuống.
"Bà ngồi xuống trước đã."
Bà nội cũng không từ chối, để hắn đỡ mình ngồi xuống ghế, đối với cậu thanh niên lễ phép biết trước biết sau này vô cùng vừa lòng.
"Cảm ơn Quý lão sư đã chiếu cố Vãn Vãn nhà tôi, phiền thầy quá."
Quý Thanh vừa đặt đít an tọa, nghe bà nội khách sáo với mình như vậy, lập tức ngoan ngoãn nói: "Bà cứ gọi cháu là Tiểu Quý được rồi."
Sau khi Vãn Vãn về phòng cất cặp sách trở lại liền thấy cảnh tượng hai người nói chuyện hòa hợp vui vẻ. Nàng tiến tới đứng sau xoa bóp vai hộ bà nội, đoạn còn len lén nghịch ngợm nháy mắt với Quý Thanh một cái.
Mặt hắn đã đỏ như đít khỉ, hai lỗ tai nóng đến mức phỏng tay.
"Bà nội, cháu với Quý Thanh.. Quý lão sư đi ôn bài." Vãn Vãn khẽ cười nói.
Dáng vẻ khúm núm khép nép của hắn, khiến nàng càng nhìn càng thích thú.
Bà nội vỗ về tay nàng: "Mau đi đi, đừng làm mất thời gian Quý lão sư."
Vãn Vãn đưa Quý Thanh vào phòng học nho nhỏ của mình, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Âm thanh cánh cửa khép lại làm Quý Thanh nhẹ nhàng thở phào, nhưng nghĩ tới bản thân đang được ở riêng với Vãn Vãn, trái tim hắn tiếp tục phập phồng.
Vãn Vãn mở sách giáo khoa ra, quay đầu lại dịu dàng nói với hắn: "Quý lão sư, mau lại đây kèm em học."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042526/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.