"Cô quấy rầy tôi học bài, bật nhỏ lại!" Vãn Vãn nhàn nhạt nói.
"Thanh âm to hay nhỏ là quyền của tôi, tôi còn chưa để ý chuyện cô quấy rầy tôi xem TV nữa là." Úc Vi Nhi ngồi xuống, thản nhiên nghịch nghịch móng tay.
Vãn Vãn nghe vậy đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, đoạn nàng đi đến mép giường gỡ cái móc phơi đồ xuống.
"Chung Vãn Vãn, cô.. cô lại muốn làm gì?" Ngô Bình Bình khẩn trương lắp bắp.
Lần trước cô ta đã bị bộ dạng thay đổi 180 độ của Vãn Vãn dọa sợ, không chỉ ra tay chỉnh bọn họ một vố đau, chẳng những thế khi bị nhốt trong ký túc xá còn to gan nhảy từ tầng năm xuống. May mắn nàng ta chưa chết, bằng không hậu quả bọn họ phải gánh e rằng cực kỳ nghiêm trọng.
Úc Vi Nhi tuy rằng hơi run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn lì lợm đáp trả: "Chung Vãn Vãn, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động thủ lần nữa, tôi sẽ mách với lão sư.."
Mặt khác Cao Lôi đang len lén trốn ra xa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.
"Rầm!" Vãn Vãn đập mạnh móc phơi đồ lên bàn, nở nụ cười "hiền lành".
"Tôi bảo rồi, tôi thật sự rất muốn chung sống hòa bình với các cô, trải qua quãng thời gian cấp ba tươi đẹp, vì sao các cô cứ không chịu ngoan ngoãn nghe theo lời tôi ấy nhỉ?"
Thật là thời thế đổi thay, trước kia bọn họ đối đãi thế nào với Chung Vãn Vãn, hiện tại nhận về bản thân thế nấy. Chỉ khi rơi vào phe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042515/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.