Sau khi trải qua mấy ngày hành quân bôn ba mệt mỏi, rốt cuộc bọn họ cũng về tới Vương thành Uruk.
Vãn Vãn đương yên vị trên xe ngựa, dõi mắt nhìn mười mấy tòa thành xa hoa quen thuộc san sát nhau, còn có cung điện dát vàng sừng sững uy nghiêm, bấy giờ nàng mới để ý Uruk phồn hoa thịnh vượng đến mức nào.
Mới vừa tiến vào trong thành, liền thấy vô số dân chúng trên tay cầm hoa tươi, cao giọng hô vang: "Vương và Vương phi đã trở về rồi, Vương đã trở về rồi.."
"Quái vật đã bị Vương anh dũng giết chết.."
"Vương là vị anh hùng vĩ đại của chúng ta.."
Trên mặt ai nấy đều là nụ cười vui sướng cùng cung kính, bọn họ sôi nổi dâng hoa thắm đặt lên thành xe sau đó đồng loạt quỳ xuống.
"Hoan nghênh Vương và Vương phi trở về thành.."
Cảnh tượng này trước nay ở thành Uruk quả thực hiếm có khó tìm. Vãn Vãn đứng lên phất phất tay với dân chúng.
"Mọi người mau đứng lên đi! Sau này mọi người có thể đi khu rừng phía Đông hái thuốc và khai thác tinh thạch được rồi."
"Thật sự là tốt quá!"
"Đa tạ Vương và Vương phi chiếu cố.."
Cứ thế một đường đi tới Vương cung, Raffith vội vàng đem theo thị nữ chạy ra nghênh đón nàng.
"Vương phi, cuối cùng người cũng đã trở lại.."
"Raffith à! Ta nhớ ngươi muốn chết!" Vãn Vãn vòng tay ôm chặt Raffith đầy nồng nhiệt.
Mấy ngày qua nàng sống khổ cực như tù nhân vậy, rời xa Vương cung quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042488/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.