"Đau lòng thì khóc đi, thằng nhóc vô dụng này!" Vãn Vãn nói với Warren.
Warren như một con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi, vội vàng kêu toáng lên: "Ta không có đau lòng, sau khi ta lớn lên nhất định sẽ giết chết con quái vật kia báo thù cho phụ thân!"
Vãn Vãn hơi hơi liếc mắt nhìn Raffith, nàng ta liền lập tức nâng bà lão dậy.
Đoạn nàng cúi người xuống, ác ý nhéo nhéo má Warren, ngữ khí lạnh lùng: "Vậy hiện tại ngươi có thể kể cho ta nghe về chuyện con quái vật đó không?"
Warren ngửa đầu giãy giụa, mở to mắt, cắn răng nói: "Người mau thả ta ra! Cho dù người là Vương phi cũng không được nhéo má ta, ta đã trưởng thành rồi!"
Vãn Vãn buông tay, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Mau nói!"
Warren xoa xoa gò má đỏ ửng, hờ hững đáp lời: "Ta không biết, ta chỉ nghe được mang máng lúc phụ thân mê sảng, không biết có phải thật không. Bọn họ vì kiếm tiền mưu sinh nên đã đi đến rừng rậm phía Đông, bỗng nhiên gặp phải một con quái vật khổng lồ gớm ghiếc, chỉ có phụ thân may mắn sống sót, liều mạng mang tinh thạch chạy về."
"Vương phi, nô tỳ còn nhớ có vài thương lữ cũng nói rằng, nơi rừng rậm phía Đông tồn tại một con thần thú bảo hộ đang cư trú." Raffith nói.
Thần thú? Chẳng lẽ là Fen Baba?
Vãn Vãn trầm ngâm xem xét lại cốt truyện trong đầu, đời trước Gilgamesh cùng Enkidu hợp lực tiêu diệt con thần thú này, trở thành hai vị anh hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042476/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.