Sau khi yến hội kết thúc, Vãn Vãn có chút chuếnh choáng, ghé tay lên bàn hờ hững chống cằm, đôi huyết đồng kia ánh lên hơi men mị hoặc say đắm lòng người. Gilgamesh thấy thế liền vươn tay kéo thân thể mềm mại của nàng vào lồng ngực, mê muội thưởng thức mái tóc thơm ngát hương hoa.
"Eliya, đêm nay ở lại tẩm cung của ta đi."
Nghe thấy lời này, Vãn Vãn mở to đôi mắt hơi mông lung, ngốc ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ như họa trước mặt mà ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
Hơi thở của Gilgamesh trở nên nóng bỏng lạ thường, lập tức bế nàng lên bước chân như bay đi đến tẩm cung.
Cơn gió mang sương đêm thổi tạt qua làm men say trong người Vãn Vãn loãng bớt. Nàng lặng lẽ dựa vào lồng ngực ấm nóng nọ, nghe tiếng tim đập thình thịch như trống trận kia mà gò má xấu hổ đỏ bừng.
"Anh, anh có thể đuổi mấy nữ nhân trong Vương cung đi hết không?" Nàng thử mở miệng hỏi, thật sự nàng vẫn chưa thích ứng nổi việc ngày nào cũng có nữ tử cố tình ăn vận quyến rũ lượn qua lượn lại trong hoa viên.
"Vì sao?" Gilgamesh không đáp ứng ngay, chỉ lẳng lặng đáp lại nàng bằng một câu nghi vấn.
Vãn Vãn ôm cổ hắn nũng nịu: "Em không muốn các nàng thu hút hết sự chú ý của anh." Nói đoạn còn bĩu môi: "Chưa kể nuôi mấy người vô công rỗi nghề đó trong cung, còn phải cho họ ăn, cho họ mặc, cho họ chỗ ở.."
Chưa kịp nói xong đã thấy cung điện xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042465/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.