"Biểu ca, huynh đút muội ăn đi," Vãn Vãn chớp chớp mắt.
Hách Liên Thành nghe vậy hơi đần mặt ra, chần chờ không động đậy.
Vãn Vãn thấy hắn không có ý định giúp nàng, liền vươn tay quơ quơ trước mặt hắn, "Biểu ca, huynh xem, tay của muội đỏ hết rồi này."
"Được được được, biểu ca đút cho muội." Hách Liên Thành đành phải chịu thua xé một miếng thịt xuống, đưa tới đôi môi hồng hào căng mọng của nàng.
Vãn Vãn cười cười, kề sát môi vào tay hắn cắn miếng thịt tươi ngon, đầu lưỡi lơ đãng liếm trúng ngón tay thô ráp. Ánh mắt Hách Liên Thành hơi tối, một ngọn lửa nóng đang bùng lên ở chỗ nào đó trong cơ thể, nếu không phải hắn đã biết biểu muội một lòng thích Hoàng thái tử điện hạ, hắn liền sẽ hoài nghi nàng dường như đang muốn câu dẫn hắn.
Hai người ăn thịt nướng với hai tâm trạng khác nhau, Vãn Vãn tuy rằng cảm thấy thịt này không ướp gia vị có chút nhạt nhẽo, nhưng trong tình huống bụng réo ọt ọt thế này thì cũng gọi là tàm tạm.
Còn Hách Liên Thành vừa bị nàng mập mờ câu dẫn làm cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều không thoải mái.
Trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày, ánh trăng len lỏi qua từng cành cây kẽ lá chiếu xuống chỗ hai người đang ngồi, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn rõ một mảnh trời đêm tinh khiết.
"Biểu ca, huynh có thể.. Cho muội dựa vào một chút không?" Vãn Vãn ngáp một cái, chuyện xảy ra chiều nay đối với một tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042436/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.