Chương trước
Chương sau
Mộc Hoàn lo lắng nhìn mằn hình điện thoại. Từ lúc Bình An bỏ ra ngoài đã cách đây 2 tiếng, hiện tại là 9 rưỡi tối rồi. Nàng nhớ lại khuôn mặt rầu rĩ của cô, bàn tay vô thức nắm chặt. Liệu Bình An có làm điều gì dại dột không? Cô ấy đã đi đâu?. Không còn cách nào khác, Mộc Hoàn lấy chiếc áo khác gió trên kệ, đeo khẩu trang ra ngoài.

Trời về đêm, bà con đóng cửa chuẩn bị đi ngủ. Gió lạnh thổi qua tấm điểm của quán đồ ăn thơm phức. Mộc Hoàn định vào tìm Bình An, nhưng đi đến cửa đã thấy một cảnh “ mới lạ “

Bình An quần áo xộc xệch, hai mắt lim dim như thiếu giấc. Khuôn mặt hồng rực dựa vào vai Mỹ Loan. Nàng ấy khẽ vòng qua eo Bình An, quan sát ông chủ tính tiền.

Hồ Lô đang bất lực đánh thức kí chủ, phát hiện ngoài cửa có tiếng động. Vừa nhìn thấy Mộc Hoàn, nó liền hiểu tình huống này rất rất không ổn. Hệ Thống siêu cấp khôn lỏi vội chuồn đi.

Mỹ Loan đang định lay vai Bình An thì một cách tay ngọc ngà ngăn lại. Mộc Hoàn đen mặt kéo cô vào lòng. Đối diện trước ánh mắt của Mỹ Loan, nàng vẫn bình tĩnh: “ Xin chào Bạch Tổng. Ngại quá, bạn của tôi lại phá rối ngài, mong ngài thông cảm” Ngoài giọng nhẹ nhàng, khi nghe kĩ lại không phải vậy.

Mỹ Loan đánh giá thiếu nữ trước mặt. Dáng dấp thanh tú yêu kiều. Làn da bạch ngọc, ngũ quan như tranh hoạ, đặc biệt là đôi mắt bồ câu xinh đẹp. Nàng nhận ra Mộc Hoàn, hoá ra cũng là người thuộc đoàn phim. Thế nhưng tại sao lại ở đây? Nhớ tới video trên mạng hồi chiều. với bộ não thiên tài Mỹ loan liền hiểu ra. Đảo mắt qua Bình An, một tia giảo hoạt xuất hiện.

Mộc Hoàn bên này cũng thập phần khó hiểu, vì sao cô lại ở cạnh Bạch Tổng? Lại còn bộ dạng say mèn như thế này…. Nhìn đống đồ ăn trên bàn của họ rồi lại cúi người trông thấy cả người Bình An tựa vào lòng mình, cỗ cảm xúc kì lại dâng lên..

Ông chủ trông thấy màn này thì cười bất lực. Con bé Bình An này cũng đào hoa ra phết, hai cô gái xinh đẹp kia chắc đều thích nó đây mà. Hệ thống cá rằng nếu Bình An nghe được câu này của ông chú sẽ hét lên: Không phải.

Mộc hoàn lịch sự nói: “ Xin phép ngài, tôi đưa cô ấy về” thì nghe thấy Mỹ Loan thấp giọng nói: “ được rồi”. Nàng nhẹ nhàng cúi xuống, bế Bình An lên. Nhìn nữ chủ mềm mại thế mà lực điền ghê. Hệ thống bình luận

Bình An không biết trời đất gì, theo phản xạ khác lấy cổ nàng. Khuôn mặt tựa vào lòng.

Bỗng, mắt bồ câu ánh lên lạnh lẽo. Mộc Hoàn xuất hiện một suy nghĩ: vừa nãy mới bị mình từ chối đã đi tìm người tốt hơn? Đôi bàn tay xiết chặt người Bình An lại….

Mộc Hoàn như robot ôm Bình An về khách sạn. Nàng yêu cầu thu ngân một chai nước lọc và khăn tắm. Họ nhìn thấy động tác thân mật của cả hai cũng không dám lên tiếng. Ánh mắt lạnh lẽo của nữ chủ đúng là chẳng ai chịu được.

Bình An ngọ nguậy, bàn tay chẳng chịu yên phận mà vòng lấy eo nhỏ, miệng chẹp chẹp vài tiếng. Mộc Hoàn giật mình, cảm thấy ngứa ngáy và bất lực vô cùng. Sau khi vác được Bình An lên phòng, nàng cũng ngồi cạnh giường.

Bình An xoa xoa đầu, hai mắt chưa mở thều thào nói: “ nước…”

Mộc Hoàn vươn tay, văn nắp chai rồi kéo người cô dậy. Cả cơ thể vô lực, Bình An cảm thấy dạ dày dịu đi một chút liền ngã vào người nàng ngủ thiếp đi.



Với bộ dạng này, có lẽ Bình An không thể tự mình tắm rửa. Mộc Hoàn đặt đầu cô lên gối mềm. Tiếp đến chuẩn bị khăn ấm lau qua cho cô. Mái tóc ngắn dính mà da mặt khiến Bình An khó chịu, cô gẩy gẩy nó ra rồi ngủ tiếp.

Hôm ấy, Mộc Hoàn cảm giác mình như bà mẹ trẻ chăm sóc đứa con bị ốm nặng.

Sau khi Bình An đã nằm ngoan trên giường, nàng bình thản bật đèn ngủ lên rồi nằm xuống. Vốn cả người đang mệt nhọc, Mộc Hoàn dễ dàng chìm vào giấc sâu.

Nhưng, Bình An cười lên một tiếng quái dị khiến nàng điên đầu mở mắt. Cô ấy ở giường bên mà Mộc Hoàn tưởng rằng cô đang nằm cạnh mình. Khi ngủ, giọng của Bình An không có chút giảm âm lượng nào.

Mộc Hoàn quay lưng vào tủ, đối diện với Bình An cũng đang nghiêng người về bên này. Tướng ngủ của cô không đẹp nên hay la lối hoặc lẩm bẩm. Dù vậy, nữ chủ sớm đã thành quen.

Nhớ lại chiều nay, dáng vẻ buồn hiu của cô khiến Mộc Hoàn không tài nào quên được. Khi nàng nói hãy dừng tình cảm ấy lại đi, Bình An dễ dàng đồng ý. Liệu cô có thực sự thích mình?

Những cơn mê man kéo đến, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của cô đều làm trái tim Mộc Hoàn khó chịu.

Ngày cả hai gặp nhau, Mộc Hoàn thập phần vui vẻ. Lúc ấy mới vào nghề, cái gì cũng lạ. Bình An đứng song song với nàng, nhìn bàn tay đang dơ trước không trung của Mộc Hoàn. Thay vì đáp lại, cô chỉ cúi đầu nhàn nhạt chào một tiếng. Nàng… rất hụt hẫng..

Bình An ít nói, chỉ khi cô hỏi mới trả lời. Mộc Hoàn cảm thấy vị trợ lí này có chút vô tâm. Người nhút nhát như nàng, chẳng dám lên tiếng bày tỏ…

Thẳng đến hôm ấy, cô bị ngất xỉu. Mộc Hoàn lại cảm thấy như Bình An thực ra như đã biến thành người khác.

Luôn tích cực và yêu đời. Thậm trí sẵn sàng bảo vệ cho nàng rất chu đáo. Mộc Hoàn bỗng đinh ninh: có khi nào em ấy thích mình? Nhưng đến hôm nay mới khẳng định, nó là sự thật.

Cô ấy đối với mình có tình cảm, vậy mà bị từ chối lại ở cùng Bạch Tổng. Nhớ lại hôm Mỹ Loan tới đoàn phim để kiểm tra, cả nàng ta và Hoà Vy đều tỏ ra quen biết Bình An. Lúc cô tựa vào người nàng trong quán đồ ăn, cũng không tỏ ra ghét bỏ…

Hai mắt nhíu lại, Mộc Hoàn kê tay lên gối rồi nhìn Bình An một cách miên man. Nàng chưa từng yêu đương, không biết mùi vị như thế nào. Và cũng không hiểu vì sao phải yêu đương. Nàng chỉ có sự nghiệp, duy nhất “nỗ lực” mới khiến nàng hạnh phúc.

Chắc chắn là như vậy….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.