ngày nữa trôi qua, trong căn phòng rộng rãi. Cơ thể cô vẫn vô lực giựa vào đống máy móc, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường lớn. Hệ thống cũng chẳng thấy đâu nên xung quanh yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh. Một
Trên bàn có một cuốn kịch bản và chiếc móc khoá nhỏ nhắn hình mặt trời. Điều đặc biệt là nó có mắt và mũi, miệng nhỏ cười tươi rói như tên gọi.
Bình An chỉ chiếm một phần chiếc giường. Dáng dấp cô vốn nhỏ con nhưng vẻ linh động hằng ngày đã bị cơn mê man cướp mất. Dù không thể tự chăm sóc bản thân, mái tóc của Bình An vẫn rất mượt. Mắt mèo ngủ say, môi hồng cũng ngả màu lạnh nhạt. Bàn tay có gắn một ống truyền, cật lực hỗ trợ cô.
Căn phòng tĩnh lặng, khái niệm thời gian chẳng còn quan trọng nữa. Qua từng phút, Bình An vẫn không có tiến triển.
-------
Hai mí dính lại, Bình An cố gắng mở mắt ra. Cô không nhìn cũng biết mình đang ở bệnh viện. Hai tay dật nhẹ rồi lại bất động.
Hồ Lô phát sáng, nó lắc đầu nói: “ kí chủ, ngài đã ngủ rất lâu” thì cô hỏi: “ bao nhiêu?”
Nó ngồi xuống ghế, khoanh tay đáp: “ hơn hai tuần”
Bình An khó khăn “ ồ” một tiếng, cả người cô mỏi vô cùng. Muốn cử động cũng không được.
Đang nói chuyện với Hồ Lô, nữ y tá bước vào. Thấy Bình An tỉnh lại, y tá vui mừng hỏi thăm tình trạng sức khoẻ rồi chạy đi thông báo.
Chưa đầy nửa tiếng, Thanh Ly đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-hom-nay-lai-chon-dung-nguoi-roi/2965638/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.