Chương trước
Chương sau
ngày nữa trôi qua, trong căn phòng rộng rãi. Cơ thể cô vẫn vô lực giựa vào đống máy móc, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường lớn. Hệ thống cũng chẳng thấy đâu nên xung quanh yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh. Một

Trên bàn có một cuốn kịch bản và chiếc móc khoá nhỏ nhắn hình mặt trời. Điều đặc biệt là nó có mắt và mũi, miệng nhỏ cười tươi rói như tên gọi.

Bình An chỉ chiếm một phần chiếc giường. Dáng dấp cô vốn nhỏ con nhưng vẻ linh động hằng ngày đã bị cơn mê man cướp mất. Dù không thể tự chăm sóc bản thân, mái tóc của Bình An vẫn rất mượt. Mắt mèo ngủ say, môi hồng cũng ngả màu lạnh nhạt. Bàn tay có gắn một ống truyền, cật lực hỗ trợ cô.

Căn phòng tĩnh lặng, khái niệm thời gian chẳng còn quan trọng nữa. Qua từng phút, Bình An vẫn không có tiến triển.

-------

Hai mí dính lại, Bình An cố gắng mở mắt ra. Cô không nhìn cũng biết mình đang ở bệnh viện. Hai tay dật nhẹ rồi lại bất động.

Hồ Lô phát sáng, nó lắc đầu nói: “ kí chủ, ngài đã ngủ rất lâu” thì cô hỏi: “ bao nhiêu?”

Nó ngồi xuống ghế, khoanh tay đáp: “ hơn hai tuần”

Bình An khó khăn “ ồ” một tiếng, cả người cô mỏi vô cùng. Muốn cử động cũng không được.

Đang nói chuyện với Hồ Lô, nữ y tá bước vào. Thấy Bình An tỉnh lại, y tá vui mừng hỏi thăm tình trạng sức khoẻ rồi chạy đi thông báo.



Chưa đầy nửa tiếng, Thanh Ly đã rối rút tìm tới. Cô ấy khóc như con nít, hai tay nắm chặt lấy thành giường than vãn. Bình An phải dỗ mãi cô mớ chịu nín. Trước khi sang, Thanh Ly mua hoa của, bánh trái đủ loại. Bình An nói muốn ăn táo, cô tức tốc gọt

Sau đó là Tiểu Hy. Dù cả hai không quá thân thiết, nhưng nàng có vẻ rất lo cho Bình An. Với kinh nghiệm có người nhà từng bị bệnh, Tiểu Hy dặn dò cô một lúc lâu khiến hệ thống nghe mà chán.

Không nghĩ cả Hoà Vy cũng đến, thư kí của Bạch Tổng lại rảnh rỗi như vậy. Bình An phát hiện Hoà Vy mũm mĩm hơn, hỏi ra mới biết Mỹ Loan và cô ấy hay đi ăn gà nướng. Ông chủ quán chắc rất vui khi có thêm khách sộp. Vốn là người có tiền, Mỹ Loan bảo Hoà Vy đem toàn quả đắt đỏ. Tính riêng chùm nho đã 300k. Hoà Vy nói nàng ta yêu cầu cô giữ gìn sức khoẻ, phải chú ý ăn uống nếu không sẽ ảnh hưởng tới đoàn phim mà Bạch Tổng đầu tư. Bình An cảm thấy lời này hơi thô, nhưng tấm lòng ấm áp.

Bình An bình thường hay giúp đỡ người trong đoàn phim nên không ít người tới thăm cô. Chiếc bàn trống đã đầy ắp quà cáp

Qua một lúc lâu, Mộc Hoàn vẫn chưa đến. Bình An vừa buồn vừa tức đến bật khóc. Cô kiên quyết hỏi hệ thống: “ hồ lô! Nếu ta không muốn công lược nàng nữa có được không?”

Hệ thống trầm thấp cười, chống tay rồi bình thản đáp: “ để xem nào… nếu ngài cảm thấy khó quá, có thể dừng lại” khiến cô bất ngờ. Bình An nghĩ nhiệm vụ là ép buộc, hoá ra có thể xem nhẹ như vậy.

Nhưng Hồ Lô lập tức bổ sung: “ đổi lại ngài sẽ phải cộng thêm một nhiệm vụ bí mật khác”. Nói ngắn gọn, Bình An nếu bỏ qua Mộc Hoàn sẽ phải gặp một đối tượng có tính cách tương tự hoặc bị tác động từ bên ngoài theo xu hướng tiêu cực

Mặc dù thế, cô cũng chấp nhận. Mộc Hoàn quá khó, Bình An không đủ và không thể hiểu nàng…bất kì điều gì….

---------

Nửa tiếng sau

Cửa phòng bị mở tung, Bình An đang buồn chán thì Mộc Hoàn xồng xộc bước tới. Nàng ấy chẳng nói gì, sờ tay, bụng.. khắp người cô một cách nâng niu. Sau đó, âm thanh quen thuộc có chút mệt mỏi : “ còn đau không?” khiến cô ngơ ngác.



Mộc Hoàn hình như ôm đi, hai mắt vướng phong trần, vẻ tiều tuỵ hiện rõ trên dung nhan thanh tú. Sau khi kiểm tra một lượt, chắc chắn cô không có việc gì mới ngồi xuống.

Bình An cảm thấy tội tội, nhưng nhớ tới những lần nàng lơ mình thì nhắm mắt lờ đi. Mộc Hoàn phát giác thái độ của cô cũng không khó chịu, chỉ từ tốn kéo chăn lên.

Bình An dần dần chìm vào giấc ngủ, cô vẫn chưa có đủ sức khoẻ.

Mộc Hoàn chống tay lên giường, nhìn cô dịu dàng vô cùng.

Bỗng điện thoạt kêu lên, nàng vội cho bé chuông rồi thì thầm: “ alo”

Đầu dây bên kia hấp tấp quát mắng: “ này , sắp quay rồi mà cô đi đâu thế hả? Mọi người đã tập trung đầy đủ rồi đấy” nhưng Mộc Hoàn chẳng để tâm, lạnh nhạt phun ra một từ: “ huỷ”

Chưa để đối phương trả lời, nàng tắt cuộc gọi rồi để máy ở chế độ sập nguồn. Xoa xoa mi tâm, ánh mắt lại rơi xuống Bình An nằm trên giường.

Cô đã ngủ rất lâu, Mộc Hoàn hiểu bản thân ghét quãng thời gian ấy như thế nào. “ Đồi sao” đã bắt đầu chiếu, nàng không nghĩ nó lại được yêu thích đến vậy. Tài khoản công khai của nữ chủ đã tăng hơn hai nghìn người theo dõi. Khi ra đường, Mộc Hoàn phải trang bị kĩ hơn. Rất nhiều trương trình muốn hợp tác với nàng, vỗn dĩ đây là việc của Bình An- một người đại diện. Nhưng nàng chỉ có thể tự tung tự tác.

Hôm nay, nàng có lịch quan cho trương trình “ Tiệc trà cuối tuần” cùng với một số diễn viên cùng đoàn. Nhưng khi chuẩn bị đến nơi, tin tức Bình An tỉnh lại khiến nàng vội vã quay đầu. Vì cách bệnh viện khá xa, chuyến đi không dễ dàng.

Nhưng may mắn, Bình An không sao cả. thực sự, ông trời đã ban cho nàng một ân huệ quý giá
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.