Chương trước
Chương sau
Minh Thù dựa theo Tân Ngọc sắp xếp, ở một nơi trong Thiên Điện chờ lấy, thế nhưng cô không đợi được quốc chủ cùng hoàng hậu.
Gặp mặt quốc sư trước.
Quốc sư ngữ khí lạnh lẽo: "Ngươi không nên ra ngoài."
Minh Thù nhìn quốc sư, quốc sư đóng cửa lại, tới gần cô: "Mới vừa rồi ngươi đã cùng Tân Ngọc gặp mặt?"
Ánh sáng trong tay quốc sư thoáng hiện, Minh Thù giật mình, hắn đây là không có ý định buông tha cho mình?
"Ta đưa ngươi trở về." Quốc sư nói.
"Ta muốn gặp phụ hoàng mẫu hậu!"
"Bọn họ không chào đón ngươi." Quốc sư thanh âm lạnh lẽo.
Ánh sáng trong tay quốc sư bay ra, đánh thẳng về phía cô.
Minh Thù không cách nào sử dụng linh lực, chỉ có thể tự mình né tránh.
Đồ vật trong Thiên Điện trong khoảnh khắc vỡ vụn, mặt đất đầy bừa bộn.
Quốc sư công kích cũng không lưu tình, rất nhiều lần trực tiếp đánh lên người cô, tựa hồ biết cô bị thương cũng sẽ không có sao.
Phanh ——
Minh Thù đụng vào tường, cả người ngã xuống, nện vào bên trong một đống bừa bộn.
Quốc sư tiến lên chế trụ cô, mặt mũi tràn đầy sự bất đắc dĩ: "Đứa bé, ngươi là vì Vạn Kính, là vì đại lục Huyền Tử, ngươi thân là trưởng công chúa của Hoàng thất, đây là chức trách của ngươi."
"Ta muốn gặp phụ hoàng mẫu hậu của ta!" Minh Thù miệng đầy máu.
"Ngươi sẽ không nhìn thấy bọn họ."
Quốc sư đưa tay, bàn tay hạ xuống về phía Minh Thù.
"Dừng tay!"
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Tân Ngọc xông vào đầu tiên, linh lực công kích về phía Quốc sư.
Quốc sư nắm lấy Minh Thù, kéo về phía bên cạnh.
"Tiểu Thù..."
"Tiểu Thù!! Tiểu Thù của ta!!"
"Quốc sư, ngươi buông con bé ra, con bé là Tiểu Thù của ta, ngươi không thấy sao? Ngươi buông con bé ra!!!"
Hoàng hậu không để ý hình tượng xông tới.
Quốc sư bóp chặt cổ Minh Thù: "Hoàng hậu, đây không công chúa điện hạ, công chúa điện hạ đã chết."
"Không... Con bé không chết, con bé không phải ở đây sao? Ngươi xem, Tiểu Thù của ta, con bé là Tiểu Thù của ta. Đừng sợ, mẫu hậu ở đây."
Hoàng hậu lôi kéo quốc chủ: "Nhanh, để hắn buông Tiểu Thù ra!"
Thần sắc Quốc chủ cũng có vẻ khiếp sợ: "Quốc sư, buông con bé ra."
"Quốc chủ, cô ta..."
"Quốc sư!" Quốc chủ giận tái mặt.
Tân Ngọc bước nhanh tới cướp Minh Thù từ trong tay quốc sư ra, hoàng hậu lại từ trong tay Tân Ngọc đem người cướp đi.
"Tiểu Thù, Tiểu Thù... Tiểu Thù của ta, ta liền biết Tiểu Thù của ta không có chết."
"Mẫu hậu." Minh Thù ôm lấy hoàng hậu: "Người không cần con nữa sao?"
"Làm sao lại không cần, sao mẫu hậu lại không cần Tiểu Thù." Hoàng hậu ôm chặt nữ nhi của mình: "Mẫu hậu rất nhớ con."
Quốc chủ để quốc sư ra ngoài trước.
Quốc sư hình như không cam lòng, trở ngại thân phận của quốc chủ nên không dám nhiều lời, lui ra khỏi phòng.
-
Quốc chủ, hoàng hậu cùng Tân Ngọc đều cho rằng cô chết rồi.
Bởi vì lúc ấy bọn họ tận mắt nhìn thấy thi thể của cô.
Sau khi quốc chủ kích động lại cảm thấy có chút khó tin, giống như Tân Ngọc, hỏi thăm cô không ít chuyện, Minh Thù đều đáp được.
"Chàng làm cái gì vậy!" Hoàng hậu oán giận: "Đây chính là Tiểu Thù của chúng ta!"
"Phải phải phải..." Quốc chủ vội vàng trấn an một tiếng, có chút việc riêng chỉ có giữa bọn họ biết, người ngoài căn bản không có cách nào giả mạo.
Hoàng hậu ôm Minh Thù khóc một hồi lâu, nhiều lần đều xém chút ngất đi.
Quốc chủ cũng không chịu nổi, đây là nữ nhi hắn yêu thương nhất, thời điểm vừa mất đi cô, hắn cùng hoàng hậu đều thương tâm rất nhiều, dùng thời gian rất lâu mới có thể thoát khỏi.
Mất mà có lại, ba người ôm nhau khóc rống, Tân Ngọc đứng ở một bên, trong sự kích động mang theo sự đau lòng, hắn không biết Thù Thù của hắn ở nơi nào, chịu bao nhiêu cực khổ.
Quốc chủ để hoàng hậu mang Minh Thù về tẩm cung trước, hắn ở lại xử lý một chút chuyện này.
"Phụ hoàng, don cũng muốn biết." Minh Thù yêu cầu ở lại.
"Quốc chủ, ta cũng muốn biết quốc sư sao lại gan to bằng trời như thế, dám hại Tiểu Thù của ta!!" Đáy mắt hoàng hậu hiện lên một tia lạnh lẽo.
Quốc chủ nghĩ một hồi, gật đầu để bọn họ ở lại.
Quốc chủ muốn biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, quốc sư đã làm gì với Minh Thù.
Thế nhưng Minh Thù không nhớ rõ cô đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ của cô dừng lại ở ngày cuối cùng nhìn thấy quốc chủ đó.
"Ngày đó con đến tìm ta?" Quốc chủ hỏi: "Ngày đó ta đang suy nghĩ nhiều chuyện, nhưng có người của hậu cung nhắc nhở, phụ hoàng liền đến xem con, con không nhớ sao?"
Minh Thù lắc đầu.
Quốc chủ nhìn hoàng hậu, trong mắt hoàng hậu ngoại trừ đau lòng chính là phẫn nộ.
"Thế nhưng... Một tháng sau con mới xảy ra chuyện." Quốc chủ thì thào: "Ký ức của một tháng đó, com cũng không nhớ sao?"
Minh Thù lắc đầu, một tháng đó đã xảy ra chuyện gì?
Trong một tháng đó, yêu ma lần lượt công kích bọn họ, nhưng Ma Thần đã bị bọn họ bắt được, những yêu ma này không đủ gây sợ.
Cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt
Nhưng không nghĩ tới, có một ngày lại có người cùng yêu ma cấu kết, mang yêu ma vào hoàng cung.
Yêu ma kia lợi hại hơn yêu ma bình thường rất nhiều, thời điểm chạy trốn liền chạy đến Thù Dương cung của Minh Thù.
Trong lúc nhất thời bọn họ đều không làm gì được con yêu ma này, tu vi của tiểu công chúa ngay lúc đó tự nhiên không địch lại.
Bị yêu ma giết chết.
Đây là rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, nhưng hiện tại tiểu công chúa của bọn họ lại êm đẹp đứng trước mặt.
Không...
Ba mươi năm trôi qua, vì sao cô ngay cả một chút biến hóa cũng không có?
Bởi vì có tu vi nên tuổi thọ của mọi người kéo dài, lúc này quốc chủ cùng hoàng hậu cùng năm đó cũng không có bao nhiêu biến hóa, vẫn đẹp đẽ như thời còn trẻ.
Thế nhưng nữ nhi của bọn họ năm đó vẫn còn là một đứa bé, không có khả năng không lớn lên.
"Tiểu Thù, con nói cho phụ hoàng biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Minh Thù chậm rãi nói: "Con... Trong thân thể con hình như có Ma Thần."
Ma... Thần?
Quốc chủ khiếp sợ lui lại một bước.
Ngay tại không lâu sau khi tiểu công chúa của hắn qua đời, quốc sư liền nói đã tìm được biện pháp tiêu diệt Ma Thần.
Quốc sư có một chút lực lượng thần bí, chuyện này quốc chủ cũng không hoài nghi hắn, toàn quyền giao cho hắn đi làm.
Nhưng tại sao lại ở trong thân thể Tiểu Thù nhà hắn?
"Đi, gọi quốc sư gọi đến!" Quốc chủ trầm giọng phân phó Tân Ngọc.
Quốc sư từ bên ngoài tiến vào: "Quốc chủ, hoàng hậu."
Quốc chủ: "Quốc sư, ngươi có gì muốn nói không?"
Quốc sư nhìn Minh Thù bị hoàng hậu ôm vào trong ngực một chút, cũng không giấu diếm, đem chuyện năm đó nói thẳng ra.
Đó là thiết kế để Minh Thù giả chết, mang cô đi.
Bởi vì cô là tường thụy chi thể, huyết mạch của Thần tộc.
Chỉ có cô mới có thể phong ấn Ma Thần.
Quốc sư nói đến hiên ngang lẫm liệt: "Ta là vì đại lục Huyền Tử, thân là trưởng công chúa, hi sinh công chúa là việc không thể tránh được."
Ầm!
Hoàng hậu đem đồ vật bên cạnh nên vào người quốc sư.
Quốc sư không né tránh, trán bị nện vào, máu tươi chảy dọc xuống.
"Hoàng hậu, ta biết ngài tức giận, thế nhưng đại lục Huyền Tử có ngàn vạn bách tính, chẳng lẽ ngài muốn bỏ mặc? Ma Thần xuất thế, chính là tai nạn của toàn bộ đại lục."
"Ngươi nói hươu nói vượn!" Hoàng hậu cả giận nói: "Tiểu Thù chỉ là đứa bé, sao ngươi có thể để Tiểu Thù gánh chịu hết thảy!!"
Quốc sư: "Ta biết quốc chủ cùng hoàng hậu không đành lòng, cho nên ta tự tác chủ trương, mang công chúa điện hạ đi."
Hoàng hậu tức đến phát run, hung tợn trừng mắt nhìn quốc sư, phảng phất muốn đem hắn chém thành từng mảnh.
Đây là nữ nhi của bà ta, tiểu công chúa của bà ta, hắn dựa vào cái gì...
Dựa vào cái gì!
Quốc sư đột nhiên quỳ xuống: "Quốc chủ, hoàng hậu, thế tử, trong thân thể của công chúa điện hạ có Ma Thần, nhất định phải nhanh chóng đưa trở về, nếu không sẽ gây ra nhiễu loạn lớn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.