Chương trước
Chương sau
Đại trận bảo vệ Vạn Kính Sơn không có cách nào khởi động, cộng thêm ánh sáng rơi xuống, lúc này không ít người cho là có bảo bối gì xuất thế, đang điên cuồng chạy về bên này.
Ánh sáng không tiêu tan, đại trận liền không có cách nào khởi động, Minh Thù chỉ có thể mang người đến Vạn Kính Sơn ở bên ngoài chờ lấy.
Muốn đến Vạn Kính Sơn thì phải đến một thành trì cách Vạn Kính Sơn gần nhất trước.
Nhân số cũng không ít, một mảnh đen nghịt.
"Chư vị, xin đừng đi về phía trước." Thanh âm của Tụ Hoan truyền đến trong tai tất cả mọi người.
"Dựa vào cái gì, có bảo bối các ngươi còn muốn nuốt một mình?"
"Nào có chuyện tốt như vậy, nếu là bảo bối xuất thế, người gặp liền có phần!"
"Đúng vậy."
Đám người chạy tới nổi giận.
Mặc kệ phía trước là bảo bối gì, động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là bảo bối tốt.
Chỉ cần là bảo bối, liền sẽ có người liều mạng tiến về phía trước.
Tụ Hoan khẽ khom người: "Chư vị, phía trước chính là lãnh địa tư nhân, không cho phép tiến vào."
"Lãnh địa tư nhân?"
Đám người có lẽ là bị bốn chữ này làm cho chấn động, lúc này bọn hắn mới phát hiện phía trước lại có một mảng cung điện lớn nổi bồng bềnh giữa không trung.
Tất cả thành trì ở Vạn Kính Giới đều là như thế này, không có gì tốt để ngạc nhiên, nhưng nơi này...
Bọn hắn cũng lăn lộn gần thành trì, thật đúng là chưa từng gặp qua kiến trúc như vậy ở đây.
Trước kia kế bên này là một vùng núi...
"Ngươi nói là lãnh địa tư nhân thì chính là lãnh địa tư nhân, ngươi có chứng cứ sao?" Có người không phục, đây có lẽ là cái bí cảnh gì thì sao?
"Đúng, lấy chứng cứ ra!"
"Ta xem bọn họ chính là muốn độc chiếm bảo bối!"
"Đừng cùng bọn họ nói nhảm, cùng nhau xông vào đi."
Tụ Hoan nhíu mày, trước khi nhóm người thứ nhất xông lên liền đem toàn bộ người đánh xuống.
"Chư vị, nơi đây chính là lãnh địa tư nhân, cảnh cáo một lần cuối cùng, nhanh chóng rời khỏi."
Tụ Hoan ra tay, người đối diện có chút chần chờ.
"Tôn chủ."
Tụ Hoan trở lại bên cạnh Minh Thù.
Cô ấy nhìn về phía đám người một chút, có chút bận tâm: "Tiếp tục như thế, người sẽ càng ngày càng nhiều."
"Sợ cái gì, không phải vẫn còn có ta?" Minh Thù ngồi trên ghế treo lơ lửng giữa trời, gác chéo chân ăn trái cây.
"Vị trí của Vạn Kính Sơn bại lộ, sau này sợ là không được an bình." Tụ Hoan lo lắng chính là chuyện này.
"Náo nhiệt một chút không tốt sao?" Minh Thù hỏi lại.
"..." Cái náo nhiệt này sợ không phải là náo nhiệt bình thường.
Đáy lòng Tụ Hoan mặc niệm cho những người này một trận.
Theo người tới càng ngày càng nhiều, bên ngoài rất nhanh liền hình thành một mảnh.
Trên bầu trời dưới mặt đất, đen nghịt tất cả đều là người.
Lúc này đến thì có người đã tham gia việc Tháp Thiên Khải, đã gặp qua Tụ Hoan đi bên cạnh Minh Thù.
Vạn Kính Sơn ba chữ này cũng không biết làm sao lại truyền ra.
Vạn Kính Sơn...
Con đường trường sinh...
Cái này không thể nghi ngờ chính là thuốc kích thích, lúc đầu có người e ngại Tụ Hoan trước đó uy hiếp, nhưng người càng nhiều, lực lượng của bọn hắm tựa hồ đã trở lại.
Có người bắt đầu xông vào bên trong.
Chỉ cần có người dẫn đầu, đằng sau tự nhiên sẽ có người đi theo, một đám người tuôn về phía Vạn Kính Sơn.
Tụ Hoan mang người ra chặn đường, Minh Thù ngồi ở phía sau, ánh mắt nhìn cô nhìn về phương hướng Linh Trì.
Cột sáng đang từ từ ảm đạm.
Tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài Vạn Kính Sơn xen lẫn thành một mảnh.
Đan Tinh mang người đuổi tới, bầu trời không ngừng có người rơi xuống, mặt đất một mảnh vết máu.
Đan Tinh sắc mặt tái xanh, dồn hết khí lực, nổi giận gầm lên một tiếng.
"Dừng tay!"
"Dừng tay cho ta!"
Hai tiếng này của Đan Tinh vang vọng đất trời, mang theo sự áp bách của cường giả, đám người không tự chủ được ngừng lại.
Tụ Hoan ném người trong tay ra, nhanh chóng lui về, những người còn lại cũng đi theo cô ấy trở lại bên cạnh Minh Thù.
Đan Tinh bay lên phía trước, đứng chắn lại giữa hai bên.
Đan Tinh trầm mặt hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì?"
Có người kích động: "Quốc chủ Ly Dương Quốc, trong này là Vạn Kính Sơn."
Đan Tinh nói: "Các ngươi biết là Vạn Kính Sơn còn dám xông vào bên trong?" Bọn ngu ngốc này!!
Nếu không phải sợ chọc giận đến tôn chủ, hắn mới lười nhác quản việc bọn hắn chịu chết.
"Quốc chủ Ly Dương Quốc, bên trong Vạn Kính Sơn có con đường trường sinh, lúc này còn có dị tượng, nhất định là có bảo bối xuất thế, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?"
Đan Tinh nhìn qua người nói chuyện kia, gằn từng chữ một: "Hôm nay ai dám bước vào Vạn Kính Sơn, chính là kẻ thù của Ly Dương Quốc, là kẻ thù của đại lục Huyền Tử!"
"..."
Giữa thiên địa bỗng dưng an tĩnh lại.
"Xin hỏi quốc chủ Ly Dương Quốc sao lại che chở cho Vạn Kính Sơn như thế? Vạn Kính Sơn cho ngươi chỗ tốt gì?" Rốt cục cũng có người không phục, lớn tiếng chất vấn.
"Dựa vào cái gì tất cả đều là Hoàng thất Ly Dương các ngươi được chỗ tốt, Vạn Kính Giới dựa vào bản lĩnh nói chuyện, nếu Vạn Kính Sơn đã xuất hiện, ngươi dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta?"
"Đúng!"
"Mọi người đều dựa vào bản lĩnh nói chuyện!"
Đan Tinh: "..."
Bọn ngu ngốc!
Đan Tinh hận không thể đem từng người bọn hắn ấn vào trong đất.
"Muốn bước vào Vạn Kính Sơn, trước tiên bước qua một cửa này của ta!" Đan Tinh cũng không nói nhảm, trực tiếp hù dọa.
Đám người: "..."
Trước đó đại lục Huyền Tử cùng hai đại lục còn đang đánh nhau, hiện tại không đánh nhau, chạy tới Vạn Kính Sơn...
Không sợ hai đại lục kia thừa cơ chiếm lĩnh đại lục Huyền Tử?
Thời điểm mọi người ở đây giương cung bạt kiếm, bầu trời có loài chim bay tới, đầu tiên là một con, sau đó là hai con, ba con...
Các loại hót vang hỗn loạn thành một mảnh.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, linh điểu đủ loại màu sắc đang tập thể bay về phía Vạn Kính Sơn.
"Tôn chủ." Tụ Hoan kinh ngạc: "Những linh điểu này..."
Làm sao lại đột nhiên có nhiều chim bay đến như vậy, vẫn là rất nhiều chủng loại chưa từng thấy qua.
Lần trước tôn chủ thành hôn cũng có những loài chim kia, bất quá chỉ là linh điểu bình thường.
"Tụ Hoan a."
Minh Thù trầm giọng gọi một tiếng.
Tụ Hoan cúi đầu: "Tôn chủ?"
Minh Thù sờ cằm, như có điều suy nghĩ: "Ngươi nói những con chim này ăn ngon không?"
Tụ Hoan: "..."
Tôn chủ, lúc này đừng nghĩ đến ăn!
Ngài không cảm thấy tình huống bây giờ không đúng lắm sao?
Những con chim này cũng quá kì quái!
"Cái này... Tôn chủ, đây đều là linh điểu, hẳn là đều đã có linh trí." Tụ Hoan đáp.
"..."
Không thể ăn a.
Ngàn dặm đưa chim...
Minh Thù thở dài.
"Phượng hoàng!"
Có người hô lớn một tiếng.
Đám người nhìn về hướng kia, nhìn xong lại khiến người ta không ít khiếp sợ.
"Bạch Phượng!"
"Không phải đã sớm diệt tuyệt sao?"
"Lại còn có thể nhìn thấy Bạch Phượng..."
"Ai nói diệt tuyệt? Bạch Phượng chỉ là không dễ xuất thế mà thôi, nó xuất hiện, tất nhiên sẽ phát sinh đại sự."
Phượng hoàng màu trắng từ trên cao lướt qua, linh điểu còn lại đều nhường ra một lối đi cho nó.
Bạch Phượng trên không trung biến hóa, hiện ra váy áo màu trắng, nữ tử chậm rãi rơi xuống, làn da như mỡ đông, băng cơ ngọc cốt, là một mỹ nhân xinh đẹp.
"Chư vị hữu lễ."
Thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng giống như gió chầm chậm phất qua giữa thiên địa, trêu chọc tâm hồn mọi người.
"Thật xinh đẹp a."
"Đây chính là Bạch Phượng... Không hổ là Phượng Hoàng nhất tộc, mỹ mạo khuynh thành."
Nữ tử quay đầu nhìn về phía Minh Thù, khẽ khom người: "Thù... Tôn chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Ngươi tới làm gì?" Minh Thù ngồi trên ghế không nhúc nhích, thần sắc nhạt nhẽo nhìn nữ tử.
"Vạn kính chi chủ tức sẽ sinh ra, bạch khuyh xuất hiện ở đây, chính là chức trách."
Minh Thù cười như không cười nói: "Một thân trắng, ta còn tưởng rằng ngươi đến đưa tang."
Bạch Phượng: "..."
Cô ta chính là màu trắng, cô ta có thể làm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.