Thái tử điện hạ cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Dường như hắn...
Cũng chưa từng nghi ngờ cô.
Từ lúc cô xuất hiện đến lúc tiếp nhận đồ của cô, hắn ngoài miệng mặc dù hoài nghi nhưng trong lòng chưa từng có ý nghĩ đó.
Thái tử điện hạ nắm chặt áo choàng trên người, điêu dân này...
Bọn họ đã bị nhốt ở đây hai ngày.
Hai người ai cũng không cho ai sắc mặt tốt, ngươi oán ta ta liền oán lại ngươi.
Ngươi không oán ta, ta cũng nghĩ cách oán ngươi một câu.
Phảng phất không oán một câu thì toàn thân liền không thoải mái.
-
Sáng sớm ngày thứ 3.
Minh Thù nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa cùng âm thanh bánh xe ma sát trên mặt đất.
Thái tử điện hạ liếc nhìn cô một cái, giống như đã đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: "Lát nữa tự ngươi tìm cơ hội chạy."
Thái tử điện hạ vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người ta mở ra, tia sáng trút vào, tro bụi lượn lờ trong không khí.
"Thái tử điện hạ, ra ngoài."
Thái tử điện hạ đứng dậy, áo choàng rơi xuống mặt đất, hắn không sợ hãi chút nào đi ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài có một chiếc xe ngựa nào đó ngừng lại.
Bốn phía xe ngựa có không ít người vây quanh.
Màn xe bị người ta nhấc lên, nam nhân áo gấm từ bên trong đi ra, trên mặt mang theo ý cười: "Ha ha ha ha, Thái tử điện hạ đừng trách, có chút chuyện ngoài ý muốn trì hoãn canh giờ, có nhiều thiên tài đuổi tới như vậy."
Nam nhân được người ta đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1459093/chuong-1602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.