Cửa sổ xe hạ xuống, mọi người nhìn thấy nữ sinh trong xe.
Cùng một thiếu niên đang ôm nữ sinh.
Thiếu niên dáng dấp cực kỳ đẹp đẽ, co quắp trên chỗ ngồi, cả người đều vùi vào trong ngực nữ sinh.
Cái này mẹ nó là yêu tinh sao?
Đẹp mắt như vậy...
"Trang Tĩnh đuổi theo các người làm gì?" Minh Thù hỏi nam nhân đang có chút xuất thần kia.
"Bà cô nhỏ đang hỏi cậu! Nhìn cái gì!" Lão Đại đâm nam nhân kia một chút.
Nam nhân lập tức lấy lại tinh thần: "Khụ khụ... Còn có thể vì sao a."
Còn không phải là vì vật tư cùng điểm sống sót.
Minh Thù nhìn về bên kia, đối phương tựa hồ không mang theo súng cho nên lúc này không dám tiến lên trước.
Minh Thù đẩy Nam Ẩn không có xương cốt ra, Nam Ẩn kéo lấy cô không buông.
Minh Thù thấp giọng dỗ hắn: "Ngoan."
Nam Ẩn lúc này mới buông tay ra, nhìn Minh Thù xuống xe, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, hắn lấy tấm thảm trên xe tới đắp lên người mình, ôm đầu gối nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe.
Minh Thù đi về phía bên kia.
Người đối diện hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, lộ ra nửa người.
"Đã lâu không gặp."
Minh Thù phất tay chào hỏi, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
"Nguyên Miểu, sao cô lại ở đây?" Trang Tĩnh thần sắc lạnh lùng, giọng điệu càng giống như là ngậm lấy mảnh băng.
Những người trước đó cô ta phái đi vẫn chưa giải quyết cô?
Một đám phế vật.
"Nhìn thấy tôi có vui vẻ không?" Thanh âm thanh thúy của nữ sinh truyền đến bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1459075/chuong-1584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.