"..." Nam Ẩn lộ ra thần sắc ủy khuất: "Sao cô lại quan sát cẩn thận như vậy."
"Cho nên tại sao phải gạt tôi?" Rõ ràng có năng lực tự vệ, lại giả vờ như một bộ dáng vẻ ai cũng có thể ức hiếp.
Con bà nó!
Tiểu yêu tinh quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp a!
Coi như không có ký ức, kỹ thuật diễn xuất vẫn là trước sau như một.
Vốn cho rằng là một con chó con vô hại.
Không nghĩ tới là một ác thú ngụy trang đến vô cùng tốt!
Nam Ẩn nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là muốn... Đi theo cô." Hắn lại không làm sai.
"Nói như vậy vết thương trên người cậu cũng là tự mình làm?" Xem Hổ ca như vậy, đoán chừng là không nỡ động thủ với hắn.
"Tôi sợ cô không dẫn tôi đi..." Nam Ẩn không dám giấu diếm: "Chỉ có thể như vậy."
Minh Thù dùng sức cầm tay hắn: "Cho nên cậu cứ như vậy tự làm mình bị thương?"
"Đau..."
"Đừng a... đau."
Nam Ẩn ủy khuất không thôi, kìm nén sự bực bội không dám lên tiếng.
Không kêu liền không kêu
Hai người giằng co một trận, Minh Thù khẽ cắn môi, cuối cùng nới lỏng lực đạo.
Cô xoay người đi xuống: "Đêm nay cậu ngủ một mình đi."
Nam Ẩn lập tức phản đối: "Không muốn..."
Minh Thù mỉm cười: "Đừng giả bộ ủy khuất, cậu cũng có thể giết người, còn sợ sao?"
"..."
Cửa phòng phịch một tiếng đóng lại.
-
Minh Thù đứng bên ngoài đến hừng đông, trên mặt đất có không ít đồ ăn vặt tán loạn, ngày thứ hai Mạn Mạn nhìn thấy cô đứng tại cửa ra vào liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1459073/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.