Trong hành lang, Mạn Mạn ôm đèn pin đứng trong góc xó xỉnh.
Lão Đại đang nhào trên thân một người, dao trong tay hắn đang từ trong thân thể người kia rút ra.
"Sao vậy?"
Mạn Mạn vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay Minh Thù: "Vừa rồi tôi đi toliet, nghe thấy sát vách có âm thanh."
Phòng của Mạn Mạn vừa vặn sát bên lối đi của cầu thang.
Hiệu quả cách âm vốn cũng không tốt lắm, ban đầu cô ấy tưởng rằng lão đại bọn họ đang làm cái gì, nhưng càng nghĩ càng không đúng.
Âm thanh kia đứt quãng, giống như là âm thanh mở khóa.
Bởi vì sợ nên cô ấy cũng không dám ra ngoài, nhưng âm thanh kia vẫn luôn tiếp tục, cuối cùng cô ấy chỉ có thể cắn răng ra ngoài, cũng may vận khí cô ấy tốt, phòng của lão Đại không có khóa, cô ấy trực tiếp đi vào đánh thức người dậy.
Lúc bọn họ đi ra vừa vặn đối đầu với người đã mở khóa tiến vào.
Tiếp theo chính là một màn Minh Thù nhìn thấy như vậy.
Người kia đã chết, Minh Thù chiếu đèn pin lên người hắn: "Người của Phong Vân Môn."
"Bà cô nhỏ biết sao?"
"Gặp qua hai lần." Minh Thù nói: "Phong Vân Môn rất ít khi hành động đơn độc, khẳng định còn có người, Mạn Mạn cô đợi ở chỗ này, hai người các anh đi theo tôi."
-
Nguyên chủ dù sao cũng là nòng cốt bên trong Phong Vân Môn, đối với cách hành sự của Phong Vân Môn cũng hiểu rõ trong lòng.
Cho dù có một vài người có phong cách hành sự khác nhau, nhưng bên trong một tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1459068/chuong-1577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.