Chương trước
Chương sau
"Sương Sương, con muốn mẹ lo lắng chết phải không?"
Du Tĩnh Nhã nhận được tin tức liền vội vàng chạy ra.
Mặt mũi bà ấy tràn đầy lo lắng, còn xém níu lấy lỗ tai Minh Thù giáo dục.
Minh Thù cúi đầu nghe, theo Du Tĩnh Nhã đi vào, Du Tĩnh Nhã thấy cô không mạnh miệng cũng không giáo dục nữa.
"Bên ngoài không gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Không có, con gái của mẹ rất lợi hại." Minh Thù lập tức nâng lên nụ cười.
"Hiện tại virus lan tràn, lợi hại thì làm được cái gì, con thật là..." Du Tĩnh Nhã lại là một trận quở trách.
Đợi đến chỗ ở của Du Tĩnh Nhã, bà ấy mới dừng lại, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Căn phòng rất nhỏ, ở một người cũng có chút chật chội.
Bất quá điều kiện bây giờ chỉ có thể như vậy.
Bên ngoài hiện giờ phòng ở nhiều, nhưng ngươi dám tùy tiện ở sao?
Mọi người đều tình nguyện chật chội một chút.
Minh Thù cùng Du Tĩnh Nhã nói chuyện một hồi, cô đem bình thuốc lúc trước đạt được cho Du Tĩnh Nhã.
"Đây là?"
"Trước đó con gặp phải một người, hắn cho con, cái này có tác dụng khắc chế virus."
Du Tĩnh Nhã con ngươi bá một cái sáng lên: "Có thật không?
Du Tĩnh Nhã không chịu trách nhiệm nghiên cứu phát minh thuốc khắc chế virus, nhưng đây là đồng nghiệp của bà ấy phụ trách, gần đây nghiên cứu ra được thuốc khắc chế virus cơ bản không có hiệu quả gì, trong phòng thí nghiệm nghĩ mãi không ra.
Minh Thù cho Du Tĩnh Nhã thuốc khắc chế virus, Du Tĩnh Nhã căn dặn cô hai câu lại vội vàng chạy về phòng thí nghiệm.
Minh Thù không có chờ lâu, tiểu yêu tinh vẫn còn ở bên ngoài.
Thời điểm rời đi, Minh Thù gặp Đông ca.
Đông Ca nói lúc rút lui gặp phải đội ngũ này, hắn bên kia có mấy chuyên gia cho nên tuân theo quy tắc rút lui cùng nhau.
Lúc này đoán chừng cũng không đoái hoài tới Đông Ca trước kia là làm gì.
Minh Thù thuận tay cũng cho hắn một bình thuốc khắc chế virus.
Mặc dù là quan hệ hợp tác nhưng bên kia không nhất định sẽ đem cái này cho hắn.
Minh Thù bí mật cho hắn, cũng được coi là có nghĩa khí.
Từ chỗ của Đông Ca, Minh Thù còn thăm dò được trước đó Triều Tiến đã tới đón Triều Sở đi.
Đối với người ba cặn bã này, Minh Thù chỉ có thể cảm thấy hắn rất thần kỳ.
Cùng Đông ca tách ra, Minh Thù trở lại xe.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" An Liễm hỏi cô.
"Tìm một chỗ cho cậu ở trước." Minh Thù nói: "Để cậu không cần đi theo tôi, phiền phức."
An Liễm trừng mắt nhìn đuôi cá màu trắng bạc của mình, đáy mắt hiện lên một tia ám trầm.
-
Ba ngày sau.
Minh Thù tại chỗ ở tạm gặp được Đông ca.
Đông Ca đi gấp, phảng phất đã trải qua một chuyện ghê gớm gì.
Minh Thù ôm một túi đồ ăn vặt, răng rắc răng rắc ăn: "Có việc?"
Đông Ca trầm mặt: "Cô biết thuốc khắc chế cô cho tôi, bên trong có cái gì không?"
"Cái gì, hải sâm?"
"..." Hải sâm là thứ quỷ gì?
Đông Ca đem câu trả lời kỳ quái kia bỏ qua một bên, nói: "Trải qua phân tích, thuốc khắc chế chính là nước bình thường."
Minh Thù hạ mắt, tiếp tục ăn đồ ăn vặt: "Chỉ như vậy?"
Đông Ca không đạt được phản ứng mình muốn từ Minh Thù, lại tạm ngừng một chút.
Hắn tằng hắng một cái: "Thứ khả nghi duy nhất bên trong chính là máu của người cá."
Thuốc khắc chế Minh Thù cho hắn, sau khi phân tích thành phần cũng chỉ còn lại máu của người cá."
Minh Thù đối đầu cùng ánh mắt của Đông ca.
Đông Ca gật đầu.
Vật hữu dụng duy nhất bên trong chính là máu của người cá.
Hắn không nghĩ tới mình cho là máu của cô có thể nghiên cứu ra vật hữu dụng, kết quả lại là máu của người cá.
Minh Thù có chút híp mắt: "Máu của người cá có thể khắc chế virus? Nói cách khác, máu của người cá vô cùng có khả năng giải độc?"
Đông Ca gật đầu.
Minh Thù ngồi xuống ấn mở cổ tay, gần đây tín hiệu không tốt, Minh Thù gọi một hồi lâu mới gọi được.
Du Tĩnh Nhã một lúc lâu mới nhận, bất quá bên kia vô cùng ồn ào.
"Mẹ, thuốc khắc chế..."
Minh Thù còn chưa nói xong, Du Tĩnh Nhã liền cắt đứt cô: "Sương Sương, chỗ của mẹ rất bận, lát nữa mẹ sẽ gọi cho con."
Nói xong, Du Tĩnh Nhã liền cúp điện thoại.
Minh Thù: "..."
Tại trước khi Du Tĩnh Nhã cúp máy, Minh Thù mơ hồ nghe thấy bên kia có người đang cãi nhau về người cá...
Du Tĩnh Nhã bên kia khẳng định cũng đã biết rồi.
Con người cùng người cá vốn là thế bất lưỡng lập, bây giờ vì cứu con người nên chính phủ nhất định sẽ lần nữa khởi xướng chiến tranh, bắt giữ người cá, chế tác thuốc khắc chế, kéo dài thời gian để nghiên cứu ra thuốc giải độc.
Nghĩ tới điểm này, Minh Thù cọ một cái đứng lên.
Cô một bên đi lên lầu một bên nói: "Đông Ca, tạm biệt không tiễn."
An Liễm ở phòng tắm trên lầu, Minh Thù đẩy cửa đi vào, thiếu niên bừng tỉnh từ trong bồn tắm ngẩng đầu nhìn lên.
"An Liễm, cậu có thể liên hệ với tộc nhân của cậu không?"
Thiếu niên còn buồn ngủ, hắn dụi dụi mắt, thời điểm động đậy kéo theo tiếng nước, lồng ngực ở trong nước như ẩn như hiện.
"Biển sâu không thể, gần hải vực có thể."
Người cá truyền tin tức cùng con người không giống, sóng âm bọn họ phát ra có thể truyền đi rất xa.
Minh Thù nói: "Cậu nói cho bọn họ, mau chóng rời khỏi bờ, trở lại trong biển."
An Liễm không hiểu: "Vì sao?"
"Thuốc khắc chế virus người cá cần phải dùng máu của người cá, con người có thể sẽ bắt giết các người lấy máu."
An Liễm có chút trừng lớn mắt, trong con ngươi tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Là lỗi của tôi: "Minh Thù chủ động nhận lỗi: "Là tôi đem thuốc khắc chế cho bọn họ, nhưng tôi không biết cần máu của người cá."
An Liễm hơi mấp máy môi, thấp giọng nói một tiếng: "Không, không có việc gì."
Hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy: "Tôi sẽ thông báo việc này cho bọn họ, em đừng... Xin lỗi, tôi không trách em."
An Liễm hé miệng, tựa hồ phát ra âm thanh nào đó, nhưng Minh Thù cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Mấy phút sau, An Liễm đóng cánh môi lại.
Minh Thù ngồi bên cạnh bồn tắm, cầm tay An Liễm: "Thật xin lỗi."
An Liễm chủ động ôm lấy cô: "Em không cần nói xin lỗi, mặc kệ em làm gì, tôi đều tin tưởng em."
Minh Thù sờ sờ đầu hắn, mái tóc bạch kim dưới bàn tay mềm mại giống như tảo biển.
-
Mặc dù Minh Thù để An Liễm thông báo cho người cá nhưng vẫn muộn một chút, những người cá trước đó cùng con người đàm phán đã bị bắt lấy.
Thời điểm Minh Thù biết tin tức này, máu của người cá đều đã bị chở tới đây.
Nhiều máu như vậy, chỉ sợ những người cá kia lành ít dữ nhiều.
Con người...
Người cá...
Không giết người cá, con người liền phải chết.
Cứu con người, người cá liền phải chết.
Cái này tựa hồ như một đề toán khó giải.
Mà người ra đề mục...
Minh Thù vô hình nghĩ đến vị X tiên sinh kia.
Chuyện này cùng hắn có bao nhiêu quan hệ? Làm cho con người cùng người cá tự giết lẫn nhau sao? Làm như vậy đối với hắn có chỗ nào tốt.
Tin tức máu của người cá có tác dụng khắc chế virus không biết bị ai truyền ra, rất nhanh, tất cả mọi người biết đều biết tin này.
Hải vực lúc đầu đã ngưng chiến lại bắt đầu chiến tranh.
Lần này không phải tranh đấu vì lãnh địa, mà là vì bản thân người cá.
An Liễm thân là thủ lĩnh của tộc người cá, tự nhiên phải trở về trấn thủ, Minh Thù bên này còn có việc, chỉ là đem nhỏ thú cho hắn cũng không có theo hắn trở về.
Thời điểm An Liễm đến, chiến tranh đã lan tràn đến mặt biển.
"An Liễm đại nhân!"
"An Liễm đại nhân ngài trở về rồi?!"
"An Liễm đại nhân, Yaze... Yaze hắn trở về..."
Có người cá chỉ vào một bên nào đó.
Yaze đang cùng một đám người cá ở cùng một chỗ, tại trước khi An Liễm lên tiếng, Yaze giành nói: "An Liễm, chuyện giữa chúng ta trước kia nên buông xuống, lần này con người muốn đuổi tận giết tuyệt tộc người cá chúng ta, tôi cũng không muốn cuối cùng tranh được chính là một tộc người cá rách nát."
*** hẹn mọi người mai a, nay tới đây thôi ??***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.