Chương trước
Chương sau
Thiếu niên ngồi ở một nơi cao nhất tộc người cá, đuôi cá màu trắng bạc theo dòng nước chảy đong đưa.
Ánh mắt hắn nhìn về một phương hướng nào đó, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện căn bản không có mục tiêu.
Ngay tại thời điểm thiếu niên đang xuất thần, một bóng người từ phía dưới bơi lên.
Cô có chút đột ngột xuất hiện trước mặt thiếu niên, xông vào con ngươi không có mục tiêu của hắn.
Minh Thù tại trước khi thiếu niên lấy lại tinh thần liền bơi qua trực tiếp ôm lấy hắn: "Gần đây cậu trốn tránh tôi làm gì? Hả?"
An Liễm đang ngồi ở một chỗ dưới "Vách núi", Minh Thù tới ôm lấy mình như thế, toàn bộ thân thể đều treo ở bên ngoài.
Hắn không biết là có cái gân nào không đúng lại duỗi tay vịn chặt eo của cô.
Chờ hắn làm xong liền trầm mặc nhìn tay mình, hận không thể lập tức chém đứt nó.
Tại sao hắn lại không biết thận trọng một chút.
Ôm cũng đã ôm rồi, buông ra lại chẳng phải là thật mất mặt nên An Liễm chỉ có thể bảo trì động tác này.
Tay Minh Thù đang khoác trên vai hắn có chút dùng sức bóp một chút: "Hỏi cậu đó?"
"Tôi không trốn tránh cô, tộc người cá có nhiều việc, tôi bận bịu..."
"Bận bịu đến đây ngắm phong cảnh?"
"..."
An Liễm trầm mặc vài giây, bàn tay hơi dùng sức để cô ngồi vào trong ngực mình.
Hắn nâng cằm Minh Thù lên, cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi cô, trằn trọc cọ xát, phát tiết tơ vương trong lòng mình.
Hắn rất nhớ cô.
Rất nhớ rất nhớ.
Nhớ đến phát điên.
"Nếu người cá thích con người nhưng không được con người thật lòng thích, cô có biết sẽ rơi vào kết cục gì không?"
Thanh âm của thiếu niên cực thấp giống như là đang lẩm bẩm.
Minh Thù hơi mở mắt, thiếu niên đã dừng lại động tác đang nhìn cô không chớp mắt.
Minh Thù không rõ cho lắm, hỏi: "Như thế nào?"
An Liễm rũ nhẹ mi mắt xuống: "Sẽ mất đi tất cả những gì tộc người cá ban tặng, ở trong nước không thể thở nổi, ở lục địa không có cách nào sống sót."
Tộc người cá cùng con người vẫn luôn đứng ở trạng thái đối lập.
Nhiều năm như vậy, không phải là không có người cá thích con người, đáng tiếc...
Có thể đi đến cuối cùng cũng không có bao nhiêu.
Cuối cùng đều là con người phản bội người cá, người cá bị trừng phạt.
Trở thành người cá không có cách nào hô hấp trong biển cả, đuôi cá cũng sẽ làm cho bọn họ không thể sinh hoạt trên đất bằng.
Kết quả thảm hại.
Minh Thù ôm lấy cổ thiếu niên, trán tựa trán, chóp mũi đụng chóp mũi, cô nhẹ nhàng hôn một cái: "Vậy cậu muốn đánh cược một phen không?"
Thiếu niên hỏi lại: "Cô sẽ thật sự thích tôi sao?"
"Cậu có dám đánh cược hay không?"
An Liễm lẳng lặng nhìn cô, hắn nhấp môi một chút, thanh âm kiên định: "Tôi dám."
Hắn nguyện ý đem tương lai mình giao cho cô.
Minh Thù nâng lên một nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu: "Vậy cậu phải lấy lòng tôi thật tốt, không thì nói không chừng tôi quay đầu liền không thích cậu nữa."
"Lấy... Lấy lòng?"
Từ này đối với An Liễm mà nói rất lạ lẫm, thế nào là lấy lòng?
Minh Thù nêu ví dụ: "Tỉ như mỗi ngày bắt cho tôi hai con hải sản."
"Chỉ... Như vậy?"
"Ừ."
An Liễm hạ mắt, đột nhiên kịp phản ứng: "Ý vừa rồi của cô là...cô thích tôi?"
Minh Thù giả ngu: "Tôi nói qua sao? Tôi chưa nói qua, nhưng tôi có thể dành cho cậu một vị trí, nếu tôi muốn thích ai thì nhất định sẽ cân nhắc cậu."
An Liễm: "..."
Câu nói mới vừa rồi kia rõ ràng chính là ý tứ này.
"Cô gạt tôi." Cô không thích mình, tại sao phải vì mình làm nhiều chuyện như vậy?
"Không có." Minh Thù có lý chẳng sợ phủ nhận.
Trẫm nhiều lắm là hết lần này tới lần khác gạt cá, sao có thể là gạt người?
An Liễm: "..."
An Liễm tự mình biết Minh Thù nói dối, dứt khoát trực tiếp dùng hành động ngăn chặn miệng của cô lại.
Biển Vu từng nói, chỉ có người yêu mến mình mới có thể tiếp nhận hành động như vậy.
Cô chính là thích hắn!
Lừa đảo!
"An Liễm đại nhân, không xong rồi, Yaze..."
Người cá từ dưới đáy xông lên, nhìn thấy tư thế thân mật của hai người liền kinh ngạc không thôi, nhưng sau đó cũng không để ý nhiều như vậy, đem câu phía trên câu nói cho xong.
"An Liễm đại nhân, Yaze bị cứu đi."
Yaze ở trong tộc người cá còn có người của mình, An Liễm cầm bảo hạp, bọn hắn không dám không nghe theo, nhưng trong lòng vẫn luôn không thừa nhận.
Cho nên lập mưu cứu đi Yaze.
Minh Thù cảm thấy việc này rất bình thường.
Tiểu tinh nghịch làm sao có thể lĩnh cơm hộp nhanh như vậy.
Không trốn thoát, làm sao xứng đáng với danh hiệu tiểu tinh nghịch của hắn.
An Liễm phái người cá đuổi theo, cuối cùng cũng không bắt lại được, Yaze mất tung tích, mấy ngày trôi qua cũng chưa có tin tức, cũng chỉ có thể bỏ qua một bên trước.
Chuyện này qua đi, tộc người cá liền bắt đầu lan truyền An Liễm cùng Minh Thù có quan hệ không thể nói.
An Liễm đối với chuyện này cũng không để ý tới, mỗi ngày đều để người cá đưa hải sản tới cho Minh Thù.
Đáy biển chính là không bao giờ thiếu hải sản.
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hôm nay người cá đưa hải sản xong, Minh Thù gọi bọn họ lại: "An Liễm đâu?"
Mấy ngày nay cô đều không nhìn thấy hắn.
Hai người cá liếc nhau, một người cá nhỏ nhắn xinh xắn trong đó tựa như muốn nói nhưng lại bị người cá kia ngăn lại, lạnh lẽo cứng rắn nói: "An Liễm đại nhân có việc đang bận."
Đáy mắt của người cá đó viết rõ ràng sự bất mãn.
Minh Thù nhìn sang bên cạnh: "Bận cái gì?"
Người cá kia hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này không liên quan tới cô."
Người cá bên cạnh kéo cô ta lại, ngữ khí có chút gấp: "Mộng Du, đừng nói nữa."
Mộng Du bất mãn: "Cô kéo tôi làm gì, tôi nói sai sao? Cô ta là con người, là kẻ thù của chúng ta!"
"Không phải, Mộng Du, An Liễm đại nhân phân phó chúng ta không được bất kính với cô ấy, nếu An Liễm đại nhân biết, An Liễm đại nhân sẽ tức giận."
Mộng Du nghĩ đến thiếu niên, tâm thần có chút dập dờn.
Nhưng vừa chuyển ý nghĩ, nhớ tới những lời đồn mấy ngày nay của đám người cá, lửa giận dưới đáy lòng của Mộng Du liền từ từ bốc lên.
Cô là con người, dựa vào cái gì có thể được An Liễm đại nhân xem trọng?
Nghĩ đến đây, Mộng Du mang theo sự phẫn nộ nói" "Cô ta chỉ là một con người, căn bản không có tư cách cùng An Liễm đại nhân đứng chung. Tôi không biết cô làm thế nào để hoạt động được dưới đáy biển, nhưng tôi hi vọng cô thức thời một chút, rời khỏi nơi này, rời khỏi An Liễm đại nhân."
Câu nói phía trước là nói với người cá kia, một câu tiếp theo là nói với Minh Thù.
Minh Thù nâng lên nụ cười nhạt: "Tôi không có tư cách, vậy ai có tư cách? Cô sao?"
"An Liễm đại nhân đương nhiên phải kết giao cùng người cá!" Coi như ngươi không phải cô ta, cũng sẽ không phải là một con người!
Minh Thù nở nụ cười sâu sắc: "Lúc trước hắn bị Yaze nói xấu phản bội tộc, các người giúp hắn nói chuyện sao?"
Mộng Du lập tức cứng đờ.
An Liễm không nói, không có nghĩa là không nhớ rõ những người cá này tại thời điểm Yaze đuổi tận giết tuyệt hắn chỉ có thái độ hờ hững đứng bên ngoài quan sát.
"Cô thì biết cái gì!" Mộng Du thẹn quá hoá giận: "Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên rời khỏi nơi này! Không thì đừng mong có kết quả tốt!"
Hiện tại tộc người cá đối với sự tồn tại của cô đã rất bất mãn.
An Liễm đại nhân dẹp bỏ nghị luận, sớm muộn gì cũng vì cô mà xảy ra chuyện.
"Tôi sẽ không đi, cô đến đánh tôi đi!" Nơi này nhiều hải sản như vậy, sao có thể đi, không thể bỏ qua bất kỳ một con hải sản nào.
Mộng Du trợn mắt líu lưỡi: "Các người... Con người đều không biết xấu hổ như vậy?!"
Minh Thù nhún vai, cười híp mắt nói: "Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ."
Mộng Du trợn mắt nhìn: "Cô..."
"Mộng Du đừng nói nữa, đi thôi..." Người cá kia túm lấy Mộng Du lôi đi.
"Tôi..."
"Mộng Du tôi xin cô!!"
Mộng Du cùng người cá kia biến mất ở cổng.
Minh Thù nhìn phương hướng bọn họ rời đi, khóe miệng nâng lên nụ cười có chút không hiểu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.