Chương trước
Chương sau
Thân thể thiếu niên bỗng nhiên nảy lên rơi vào bóng tối.
Tại thời điểm trước khi X tiên sinh bổ nhào qua có một cái bóng nhảy vào bóng tối theo thiếu niên trước hắn một bước.
X tiên sinh cũng không thấy rõ thứ rơi xuống là người hay là cái gì.
Âm thanh hai người rơi xuống nước vang lên, sau đó liền bị âm thanh nước chảy xiết che giấu lao nhanh về phương xa.
X tiên sinh sắc mặt âm trầm nhìn về phía dưới, nghĩ đến dáng vẻ kiên quyết vừa rồi của thiếu niên liền lên cơn giận dữ: "Đuổi theo!"
Những người đứng thẳng phía sau dồn dập nhảy xuống nước đuổi theo.
Nhảy đến không trung mới phát hiện những bóng người kia đều là người cá.
-
Dưới nước là sân nhà của người cá, thiếu niên nhảy xuống nước chuẩn bị lặn xuống dưới đáy để tránh khỏi sự đuổi bắt của những người phía trên.
Nhưng hắn không nghĩ tới còn có một người đồng thời nhảy xuống cùng hắn.
Cho dù là dưới đáy nước u ám, người cá cũng có thể nhìn thấy rõ.
Thiếu niên có chút trừng lớn mắt.
Sao cô lại...
Cánh tay bị người bơi tới nắm chặt, thiếu niên gian nan nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh rơi xuống nước phía sau làm thiếu niên kéo Minh Thù lại, mang theo cô bơi về chỗ sâu hơn.
Minh Thù coi như có dị năng thiên phú cũng không thể nhịn thở quá lâu.
Thiếu niên thỉnh thoảng nhìn qua cô.
Ánh mắt quét đến người cá đuổi theo phía sau, thiếu niên có chút gấp, hắn không tiếp tục bơi về chỗ sâu mà tận lực bơi nhanh về phía bờ sông.
Ầm——
Tiếng nổ rầm trời từ phía sau vang lên, thiếu niên bị dòng nước đẩy ra phía trước một khoảng cách.
Hắn vịn Minh Thù, có chút kinh ngạc nhìn về phía sau.
Sao lại nổ tung?
Bất quá hắn cũng không quản được nhiều như vậy, tăng thêm tốc độ, mãi đến khi hắn cảm thấy không còn ai đuổi theo phía sau mới thả chậm tốc độ, đưa Minh Thù ngoi lên mặt sông.
Không khí mới mẻ tràn vào, Minh Thù ôm cổ thiếu niên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
"Nghẹn chết tôi rồi."
Thiếu niên cứng đờ.
Mặc dù trước đó cũng bị Minh Thù ôm tới ôm lui nhưng cũng chưa bao giờ bị ôm kiểu như vậy.
"Đi... Lên bờ." Minh Thù chỉ chỉ bờ sông.
Thiếu niên giống như người máy nhận được mệnh lệnh liền đưa Minh Thù đi qua.
Minh Thù bò lên bờ nằm trong bụi cỏ thở.
Thiếu niên nhìn Minh Thù, cắn môi một chút, ánh trăng chiếu xuống mặt nước theo con ngươi hắn quét qua, hắn nói khẽ: "Cô không có việc gì... Tôi đi đây."
"Này, cậu ném tôi ở vùng hoang vu dã ngoại này là dự định để tôi chết đói sao?"
"..."
Thiếu niên nhìn xung quanh một chút.
Mặt sông rộng không ít so với trước đó, bờ sông sỏi đá lởm chởm, cách đó không xa có cây cối cao lớn như đang giương nanh múa vuốt.
Nói là vùng hoang vu dã ngoại cũng không sai.
Thân thể thiếu niên chập trùng theo dòng nước, nửa ngày hắn mới tới gần bờ sông: "Sao cô tìm được tôi?"
Minh Thù chống đỡ thân thể ngồi dậy, gió sông phất qua, cành lá sau lưng cô như yêu ma quỷ quái đung đưa.
Nhưng trên người cô cũng là một mảnh âm trầm.
"Tôi muốn tìm cậu liền có thể tìm được, cho nên tôi đã cảnh cáo cậu không nên chạy loạn."
"..." Thật vất vả mới có cơ hội, vì sao không chạy? Con người chính là muốn cầm tù bọn hắn để tìm niềm vui, còn tàn nhẫn giải phẫu bọn hắn.
Hắn hẳn là nên chạy.
Thế nhưng lúc ấy hắn đã chần chờ...
Minh Thù thấy hắn không trả lời, ánh mắt lại rơi vào đuôi cá màu trắng bạc của hắn: "Có phải ngươi lại bị thương rồi?"
Thiếu niên khẽ vỗ nhẹ đuôi lên mặt nước một cái, Minh Thù ngửi được một mùi tanh nhàn nhạt cùng mùi máu tươi.
"Tới đây tôi xem một chút."
Thiếu niên: "..." Tại sao hắn phải đi qua?
Hắn mới không thèm đi qua!
Cô coi mình là ai!
Con người đều không có ai tốt!
Thiếu niên sau khi tẩy não chính mình liền chậm rãi di chuyển đến bờ.
Minh Thù mò thú nhỏ ra chiếu sáng, vết thương trước đó đã khép lại trên đuôi thiếu niên lại bị vỡ ra.
Máu tươi thuận theo vảy cá xinh đẹp nhỏ xuống mặt nước.
Minh Thù không dám dùng quá sức: "Vết thương của cậu..."
Thanh âm thiếu niên bình tĩnh: "Không tốt lên được."
Minh Thù giữ lấy vòng eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì sao?"
Thiếu niên bỗng dưng đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, nhịp tim chẳng biết tại sao lại tăng nhanh, huyết dịch cả người cũng bắt đầu chảy loạn.
"... Dù sao, dù sao cũng không tốt lên được, cô đừng hỏi nữa."
"Là vết thương thì đều có thể hồi phục, cậu còn công năng không hồi phục hay sao? Như thế nào mới có thể tốt lên?"
Không biết có phải do giọng nói cường thế cùng bá khí của Minh Thù hay không, làm thiếu niên trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Hắn hơi há môi, nửa ngày mới phun ra ba chữ: "Đi biển sâu..."
"Vậy liền đi."
Thiếu niên hạ mắt nhìn chằm chằm Minh Thù, kinh ngạc hỏi: "Cô.... Nguyện ý thả tôi trở về?"
"Thả cậu trở về?"
"Không phải sao?" Là cô nói đi biển sâu.
Minh Thù cười một chút, hơi ngồi thẳng dậy ôm lấy cổ thiếu niên xích lại gần hắn, thấp giọng khẽ nói: ""Tôi đi cùng cậu."
Thiếu niên bị hơi thở ấm áp trên người cô làm cho rất không được tự nhiên, trong thoáng chốc nghe thấy một câu như vậy cả người liền run một cái: "Cô... Theo giúp tôi?"
"Có vấn đề sao?"
Đương nhiên là có vấn đề!
"Con người không thể họat động trong biển sâu." Nơi người cá sống là nơi con người căn bản không thể nào sống được.
Cho dù là khoa học kỹ thuật của bọn họ phát đạt, võ trang đầy đủ cũng không thể đến nơi đó.
Đây là chuyện rõ như ban ngày.
Thiếu niên không biết tại sao cô lại nói ra lời như vậy.
Minh Thù dựa vào hắn: "Cậu có biện pháp, người cá các cậu nhất định sẽ có biện pháp làm cho con người xuống dưới."
Thiếu niên cố gắng đem thân thể của mình ngửa ra phía sau, hắn lắc đầu: "Không có."
Cô còn muốn ôm bao lâu?
Nói chuyện cần phải lại gần như thế sao?
"Vậy quên đi." Minh Thù buông hắn ra, cúi đầu tiếp tục xử lý miệng vết thương của hắn: "Tôi chết ở chỗ này là được, dù sao nơi này không có thức ăn không có nước uống, tôi chỉ có thể bị chết đói."
Thiếu niên: "..."
Cô đây là uy hiếp hắn sao?
"Ai nha, cậu đưa tôi đến nơi này, nếu tôi chết vậy coi như là cậu giết, tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu."
"..."
Cô nhất định là đang uy hiếp mình!
Thiếu niên xác định cùng khẳng định.
Hắn dữ dằn trừng Minh Thù một chút: "Thật không có."
Giữa người cá cùng con người chỉ có chiến tranh, làm sao lại có biện pháp để con người xuống biển sâu.
"Vậy cậu cứ ném tôi ở đây đi."
Minh Thù buông hắn ra lui về trong bụi cỏ phía sau, vô cùng tiêu sái nói: "Thời điểm ra đi bắt cho tôi chút cá, ít ra tôi còn có thể ăn mấy ngày."
Thiếu niên: "..."
Dưới ánh trăng, đuôi cá màu trắng bạc của thiếu càng lộ vẻ xinh đẹp.
Hắn cúi đầu nhìn vết thương của mình, có chút nhấp môi: "Cô qua đây."
"Làm gì?"
"Tới đây."
Thiếu niên thần sắc nghiêm túc, phảng phất sắp nói ra chuyện trọng đại gì.
Minh Thù lề mề đi qua: "Làm gì?"
"Tôi nghe trưởng bối trong tộc nói qua..." Thanh âm thiếu niên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Minh Thù cũng không nghe được.
"Cậu nói cái gì?"
Thiếu niên hình như có chút quẫn bách liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nghiêng người qua ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi hắn cạy mở răng môi cô ra.
Minh Thù còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã lui ra ngoài.
Hắn cúi đầu xuống: "Như vậy cô có thể thở trong nước, bất quá thời gian không dài, cần... Cần..."
Cần gì, phía sau cứ thế không nói ra.
Minh Thù bất tri bất giác đưa tay sờ lên cánh môi, xúc cảm mềm mại như bông gòn.
*
【 Hài Hoà Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Các ngươi cần phải hôn hôn mới có thể tốt.
Tiểu thiên sứ: Cho ngươi phiếu phiếu!
Tiểu tiên nữ: Đột nhiên hào phóng như vậy, các ngươi muốn làm gì?
Tiểu thiên sứ: Không muốn hôn ngươi.
Tiểu tiên nữ:... Cút!
Tiểu thiên sứ: Không muốn phiếu?
Tiểu tiên nữ: Muốn!
Tiểu thiên sứ: Muốn còn kiên cường như thế?
Tiểu tiên nữ: Phải!
Tiểu thiên sứ:... Ngươi thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.