Chương trước
Chương sau
Có lẽ là vận khí tốt nên vừa chuyển nhà xong mẹ Triều liền có việc phải rời khỏi, mà trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
"Sương Sương, con có việc cứ gọi cho mẹ, nếu ba con cùng Triều Sở tới tìm con gây phiền phức thì con cũng đừng cùng bọn họ ồn ào, cứ gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra ngoài."
Minh Thù gật đầu.
"Mẹ mời cho con một..."
"Mẹ không cần, tự con có thể làm." Nói đùa, có người ở đây thì tiểu yêu tinh làm sao bây giờ?
"Thế nhưng không có ai chăm sóc con."
"Con đã lớn như vậy sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, con còn phải đi học, mẹ mời người trở về cũng không có việc gì còn lãng phí tiền, còn không bằng cho con nhiều tiền mua chút đồ ăn vặt."
Mẹ Triều nói không lại Minh Thù, cuối cùng chỉ có thể lui một bước mời nhân viên làm thêm giờ định thời gian tới quét dọn.
Minh Thù không còn đường để cự tuyệt.
Sau khi tiễn mẹ Triều rời đi, Minh Thù có chút thở phào.
Nuôi một con cá làm sao lại phiền phức như vậy đâu?
Còn không thể ăn!
Minh Thù mang thiếu niên ra ngoài, bể bơi không lớn như chỗ của Đông Ca nhưng cũng không nhỏ, đủ để thiếu niên lăn lộn ở bên trong.
Thiếu niên vẫn luôn bị đặt trong bồn tắm nhỏ xíu rơi xuống nước, thiếu niên dễ chịu bơi xung quanh bể bơi hai vòng, đuôi cá màu xám bạc vẩy lên từng trận bọt nước.
Minh Thù ngồi bên cạnh hồ bơi nhìn hắn.
Thiếu niên chậm rãi bơi về phía cô, mặt nước từ đáy mắt phản xạ ra như ngôi sao sáng chói.
Hắn lẳng lặng đứng cách xa Minh Thù một mét nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên một đầu đâm vào trong nước chìm xuống dưới đáy.
Cô...
Muốn ăn hắn!
Khẳng định là muốn nuôi cho béo lại ăn hắn.
Tại sao hắn có thể cảm thấy cô thật đẹp?
Minh Thù chờ không thấy hắn ngoi lên chỉ có thể vào biệt thự trước.
Minh Thù đứng một nơi trong biệt thự có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống của bể bơi.
Mặt nước một mảnh yên tĩnh, ngay cả bong bóng cũng không có một cái.
Mấy ngày kế tiếp thiếu niên cũng không có ngoi lên.
Minh Thù cự tuyệt mấy lần hẹn hò của Hách Nhan, đêm hôm đó cô ấy uống say, Minh Thù đưa cô ấy trở về trước mới đi đón tiểu yêu tinh.
Cho nên Hách Nhan không biết hiện tại cô đang nuôi người cá.
Vẫn kiên nhẫn hẹn cô.
Minh Thù cả ngày nói bậy lý do đều lãng phí không ít tế bào não.
Về phần thiếu niên, mãi đến khi Minh Thù đi thay nước cho hắn, hắn mới lộ diện.
Nước không ngừng giảm bớt, đuôi cá xinh đẹp của thiếu niên lộ ra, hắn dựa vào mép bể bơi mang theo tia đề phòng nhìn Minh Thù.
Đề phòng đại gia ngươi!
Trẫm muốn ăn ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được!!
Thả nước xong, Minh Thù vung tay áo quét dọn bể bơi.
Nếu không phải vì hắn, đánh chết cô cũng không thể làm ra loại chuyện này.
Minh Thù quét dọn xong bể bơi liền chờ bể bơi một lần nữa rót đầy nước.
Nước còn chưa tới đầu gối cô, cô đi đến chỗ thiếu niên bên kia.
Thiếu niên di chuyển sang bên cạnh, Minh Thù một tay kéo hắn ngồi lên mép bể bơi hù họa: "Đừng nhúc nhích, tôi xem vết thương của cậu."
"..." Ai cần cô xem! Làm bộ tốt bụng! Khẳng định là muốn đợi hắn tốt lên liền ăn hắn!
Minh Thù sờ tìm vết thương trên đuôi cá của hắn, vết thương trước đó đã khép lại đến không tệ.
Kiểm tra vết thương xong, Minh Thù buông hắn ra, chống đỡ mép hồ bơi nhảy lên.
"Có việc thì gọi tôi, đừng nghĩ đến việc chạy."
"..."
-
Để tiện cho việc chăm sóc hắn, Minh Thù đại đa số thời gian đều sẽ ở bể bơi.
Khi trời mưa sẽ ôm hắn trở về phòng để hắn ngủ trong bồn tắm.
Vì để hắn dễ chịu một chút, Minh Thù còn cố ý mua một cái bồn tắm siêu cấp lớn.
Thiếu niên vẫn kháng cự cô, bất quá đã tốt hơn nhiều so với trước đó.
Chí ít thời điểm cô ở bể bơi hắn sẽ ló đầu ra nhìn cô từ phía xa.
-
Đảo mắt đã qua một tháng.
Hôm nay Minh Thù nhận được điện thoại của Đông Ca.
Chuyện lúc trước đã có tin tức.
Lời ngầm chính là ——
Đã đến lúc phải đi hiến máu.
Minh Thù đi đến nơi hẹn gặp, Đông Ca đã ở đó.
Sau khi hai bên hàn huyên vài câu, Đông Ca đem một văn kiện đưa cho cô: "Tin tức là do người này tiết lộ ra ngoài, bất quá chuyện này dường như không đơn giản như vậy, sau lưng của hắn nhất định còn có người, giấu có chút kỹ, tạm thời không có manh mối hữu dụng."
Minh Thù mở văn kiện ra, là một người hoàn toàn xa lạ, bên trên có không ít ghi chú, giết người, đã từng ngồi tù...
Người ngay cả bệnh viện cũng không dám đến này tại sao lại biết chuyện của cô?
"Tại sao phải tiết lộ chuyện của tôi? Ức hiếp một tiểu cô nương như tôi rất có cảm giác thành công sao?" Tên biến thái nào!
Đông Ca khóe miệng co quắp một chút.
Không biết vì cái gì mà khi cô nói ba chữ tiểu cô nương này hắn có chút cảm giác không hài hòa.
"Khục... Cái này cần phải xem cô có đắc tội người nào hay không, cô xuất viện dưới tình huống không cần bất kỳ thuốc giải độc nào, bao nhiêu người muốn bắt cô đi nghiên cứu, cô hẳn là nên rõ điểm này chứ?"
Chuyện này tiết lộ ra ngoài chính là để cô bại lộ trước mặt những người này.
Nếu như không phải trước đó có giao tình cùng cô, Đông Ca cũng không xác định có thể lựa chọn thù đoạn khác hay không.
"Gần đây có nhiều người tới tìm cô, tôi sẽ giải quyết dùm cô." Đông Ca làm chuyện tốt muốn lưu danh dĩ nhiên không phải là cần sự cảm kích của Minh Thù, chẳng qua là bán một cái nhân tình.
Con bé này... Hiện tại hắn có chút không hiểu rõ.
Minh Thù liếc hắn một cái, nâng khóe miệng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Đông ca."
Đông Ca nói: "Tại địa bàn của tôi, tôi sẽ bảo kê cô, lời này trước kia cũng đã nói."
Vậy ngươi còn nói ra!
Tâm cơ!
"Các anh nhiều người như vậy đều biết loại virus này, muốn dựa vào cái này phát tài." Minh Thù nói sang chuyện khác: "Vậy còn gọi cái gì là virus hiếm thấy?"
Đông Ca trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: "Con virus này xuất hiện đầu tiên tại chiến khu, lây nhiễm mấy ngày liền sẽ chết. Nhưng chỉ xuất hiện trong một cuộc chiến dịch đó, sau này cũng không có xuất hiện."
"Sau đó tại lục địa lại phát hiện được, bất quá sau đó cũng không xuất hiện nữa, mãi đến cô..."
"Người biết được kỳ thật cũng không nhiều, chính phủ bên kia cũng đang nghiên cứu cái virus người cá này, tiến triển không tốt. Virus người cá lần này lợi hại hơn so với trước kia, nếu như bộc phát ở diện tích lớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Người có thể biết đều là những người có chút bản lĩnh.
Minh Thù chống cằm suy nghĩ, chỉ bởi vì cô bị nhiễm virus này nên mới làm cô bại lộ?
Vậy...
Cô rốt cuộc là bị lây nhiễm ở nơi nào?
Minh Thù chợt hỏi: "Người này thì sao?"
Đông Ca lật đến một trang cuối cùng, chỉ vào dòng cuối cùng.
"Ở chỗ này, bất quá người của tôi theo dõi vài ngày cũng không thấy hắn trở về."
Minh Thù nhìn địa chỉ một chút, ở thành phố này.
"Được." Minh Thù khép tư liệu lại: "Rút máu đi."
Đông Ca gật đầu, gọi người tới rút máu cho cô.
"Làm cho tôi chút đồ ăn." Minh Thù nói với Đông Ca: "Tôi bồi bổ máu."
Đông ca: "..."
Ăn đồ ăn bổ huyết?
Giáo viên của cô dạy cô như thế sao?
Bất quá yêu cầu của Minh Thù lại không quá phận, Đông Ca tự nhiên sẽ thỏa mãn cô.
Chờ hút máu xong, Minh Thù cũng đã ăn gần hết, cô tùy tiện xoa xoa vết máu dính trên tay rồi kéo tay áo xuống đứng dậy rời đi.
Khí thế tiêu sái lại đẹp trai.
"Triều Sương, ngươi đây cô nên cẩn thận." Đông Ca căn dặn cô một câu.
Người của hắn mặc dù có thể giúp cô ngăn trở một chút phiền toái nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Hiện tại cô chính là bánh thơm trái ngon.
Minh Thù đưa tay quơ quơ: "Tôi sẽ để bọn hắn biết, so với virus người cá thì tiểu cô nương xinh đẹp đáng sợ hơn nhiều."
Đông ca: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.