Chương trước
Chương sau
Trong rừng trúc tĩnh mịch, nam nhân bị Minh Thù giẫm trên mặt đất.
Cô ngồi trên khóm hoa bên cạnh ăn điểm tâm, hững hờ hỏi: "Anh nói có người dùng tiền thuê các người đến đối phó tôi?"
"Đúng đúng..." Hắn làm sao biết người bọn hắn muốn đối phó lại ở chỗ này!
"Ai?"
"Tôi... Tôi không biết." Nam nhân run rẩy nói: "Chúng tôi cũng dựa vào bên trung gian giới thiệu."
Minh Thù xoay người một chút, dưới ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, chậm rãi cười lên: "Anh nhất định có biện pháp nghe ngóng được chứ?"
"..."
Minh Thù mặc dù mơ hồ đoán được là ai nhưng cũng không xác định được nên vẫn là hỏi rõ ràng thì tương đối tốt hơn.
Minh Thù buông hắn ra, nam nhân liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại.
Vừa cúp số điện thoại cuối cùng, nam nhân nhìn về phía nữ sinh bên cạnh.
Cô đang nhàn nhã ăn điểm tâm, hoàn toàn không nhìn ra đây là nữ sinh trước đó đánh hắn mà hắn hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
"Hỏi... Hỏi được rồi." Nam nhân nói.
Minh Thù bỏ điểm tâm vào trong miệng, đầu lưỡi liếm cánh môi một cái, vỗ vỗ tay hỏi: "Ai."
"Triều Sở..."
Quả nhiên là cô ta.
"Cô ta để các người đối phó tôi như thế nào?"
Nam nhân nuốt một ngụm nước bọt: "Cái này..."
Nữ sinh nhẹ nhàng quét mắt tới, áp lực của nam nhân tăng gấp bội, thân thể cũng nhịn không được giật giật một chút.
Hắn không dám giấu diếm, một mạch nói.
Nghe xong, Minh Thù tặc lưỡi: "Ác độc như vậy sao?"
"..." Hiện tại hắn có nên phụ họa hay không?
"Cô ta để các người đối phó tôi như thế nào, các người cứ trả lại cho cô ta như vậy."
"... Cái này, cái này là làm trái nguyên tắc của chúng tôi."
Minh Thù: "Tôi trả tiền cho anh"
"... Đây không phải vấn đề tiền, chúng tôi coi như làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng nhưng cũng có tự trọng."."
"Anh muốn bị đánh? Hay tôi thuận tiện thông báo cho Đông ca một chút?"
"... Được, không thành vấn đề, bảo đảm ngài sẽ hài lòng."
Bọn hắn làm nghề này đương nhiên sẽ không đồng cảm cho ai, bất quá chuyện phản bội này...Còn là lần đầu tiên làm, có chút kích thích.
"Làm rất tốt." Minh Thù lại hù dọa hắn một chút: "Nếu anh dám gạt tôi, dù anh trốn đi đâu tôi cũng sẽ tìm được, tôi không biết anh nhưng Đông ca thì biết, tôi tin là muốn tìm anh cũng không khó."
Nam nhân lắc đầu liên tục, biểu thị mình không dám.
Đông Ca là người hắn không thể trêu vào.
Minh Thù cáo mượn oai hùm xong liền bưng lấy chiếc đĩa chậm rãi rời khỏi.
Sau khi cô rời đi, nam nhân mới dám nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu cô nương này cũng quá dọa người.
Nghĩ đến chính sự, nam nhân vội vàng liên hệ người bên kia thay đổi mục tiêu nhiệm vụ.
Người bên kia rõ ràng có chút kỳ quái, nhưng nam nhân đã lên tiếng, bọn hắn cũng chỉ có thể làm theo.
-
Minh Thù trở lại nơi nhiều người lúc nãy phát hiện đều không có ai ở đây, trên sân mới vừa rồi còn náo nhiệt lúc này lại vắng tanh.
Chuyện này...
Tan cuộc rồi?
Còn sớm như thế a!
Loại tụ tập này không đến rạng sáng sao?
Bọn hắn đều Phật Hệ như thế sao?
"Triều Sương, sao cô còn ở chỗ này." Một tiểu đồng bọn quen mặt nào đó không biết từ chỗ nào chạy tới.
"Người đâu?"
Tiểu đồng bọn thuận miệng nói: "Bọn họ đều đến bể bơi bên kia, không biết làm cái gì, thần thần bí bí, đi đi đi, chúng ta cũng mau chóng qua đó."
Bể bơi ở ngay phía sau biệt thự.
Lúc này bốn phía bể bơi tất cả đều là người, trình độ náo nhiệt vẫn như cũ, ánh đèn đem toàn bộ bể bơi chiếu thành sáng rọi, kỳ quái chính là phía trên bể bơi lại dùng tấm màn màu đen che lại.
Minh Thù được người của Đông mời đến một nơi cao hơn để có thể quan sát hết toàn bộ bể bơi.
Minh Thù không khách khí ngồi vào đối diện Đông Ca, một mặt nghiêm túc: "Điều kiện trước đó, tôi muốn thêm một cái."
Đông Ca: "??"
Đều đã đàm phán xong, làm sao còn muốn thêm điều kiện?
Minh Thù đưa hai ngón tay: "Thêm hai trăm vạn." Như vậy thì sẽ có tiền đưa cho nam nhân kia.
"..."
Hắn cũng đã chuẩn bị cùng cô kì kèo mặc cả, cô chỉ đòi cái này?
Đông Ca phức tạp trong lòng.
Chút tiền ấy hắn cũng không muốn cùng Minh Thù thảo luận, tùy tiện gật đầu: "Được."
Minh Thù thêm giá xong liền nhìn bốn phía: "Các người đang làm gì? Chuẩn bị tự sát tập thể tại bể bơi?"
Đông Ca thần sắc nhàn nhạt nhìn về hướng bể bơi: "Cô ở khóa thực chiến chắc hẳn cũng đã gặp qua người cá chân chính."
Minh Thù cũng nhìn theo, hạ mắt một chút: "Đừng nói với tôi là anh buôn lậu người cá?"
Người cá ở trên đại lục thuộc về buôn lậu, là điều luật thế giới này không cho phép.
Bất quá vài kẻ có tiền liền thích chơi cái này.
Không có mua bán sẽ không có giết chóc.
Cho nên người buôn lậu người cá kiếm lời kỳ thật cũng không phải số ít.
Đông Ca nhấp một miếng rượu đỏ, nhàn nhạt nói: "Không phải tôi."
Minh Thù chống cằm suy nghĩ một chút: "Không biết người cá ăn có ngon hay không."
"Phốc..."
Hình tượng đại lão của Đông Ca xém chút không ổn định được.
Đông Ca nghĩ rằng cô sẽ nói ra mấy phương hướng, nhưng vạn vạn không nghĩ tới cô suy nghĩ thật lâu chính là một câu như vậy.
Cái này hắn phải trả lời như thế nào?
Đông Ca lấy tay che môi ho nhẹ một tiếng, phân phó người bên cạnh: "Mở ra đi."
"Là Đông ca."
Tất cả ánh đèn tụ tập lại phía trên của bể bơi, người dưới mặt đất tựa hồ cũng bắt đầu rướn cổ lên nhìn phía trên bể bơi.
Miếng vải đen chậm rãi kéo ra.
Mặt nước bị ánh đèn chiếu lên, toàn bộ bể bơi đều an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía bể bơi.
Miếng vải đen triệt để kéo ra.
"Cái gì cũng không có."
"Đây là để chúng ta nhìn cái gì? Bể bơi sao? Coi như cái bể bơi này nhìn qua xa hoa một chút cũng không nên phô trương như thế chứ?"
"Nói bậy, Đông ca không phải loại người khoe của như thế."
"Nhìn, mau nhìn!!" Đột nhiên có người hét lên một tiếng.
Đám người thuận theo nhìn sang, chỉ thấy chỗ ánh sáng hơi tối của bể bơi loáng thoáng có một hình dáng ở đó.
Ánh đèn bá một cái tụ tập ở nơi đó.
Soạt!
Đuôi cá màu lam nhạt vẩy lên nước lạnh, vẻn vẹn một giây liền chìm vào đáy nước, mặt nước dập dờn gợn sóng.
"Là người cá!"
"Người cá!Người cá sống!!"
Dù ở thế giới này khắp nơi đều tràn ngập người cá, nhưng mọi người ở khu vực đất liền cũng chỉ nhìn thấy người cá qua TV.
Coi như ở hải vực thành phố thì cũng chỉ có số ít người tận mắt nhìn thấy người cá.
"Làm sao không thấy nữa rồi?"
"Để hắn lên đi, vừa rồi không thấy rõ."
"Hôm nay lại nhìn thấy người cá sống, vẫn là Đông ca lợi hại..."
"Nhanh để người cá đi lên, để mọi người nhìn rõ ràng một chút!"
Người xung quanh bể bơi dồn dập chen về phía người cá vừa lặn xuống, mặc dù trên bờ rất rộng rãi nhưng do quá nhiều người nên có người đột nhiên bị gạt ra mép bể bơi.
"Cẩn thận!"
Người kia trực tiếp nhào xuống dưới bể bơi.
Người bên cạnh kéo hắn cũng không kéo kịp.
Tiếng kêu chói tai từ bể bơi truyền đến, người cá từ trong nước xuất hiện lộ ra hàm răng sắc bén nhảy lên một cái.
Ầm!
Soạt ——
Người kia ngã vào trên lồng thủy tinh trong suốt.
Người cá đụng vào thủy tinh ngã vào trong nước, mặt nước lắc lư một chút, dường như đã chìm xuống đáy nước.
Người kia nhìn thấy người cá ở khoảng cách gần như vậy, sắc mặt tái nhợt dán vào bề mặt lồng thủy tinh, tứ chi phảng phất đều cứng ngắc lại.
Người cá —— hung tàn.
*
【 Hài Hòa Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Hôm nay ăn cá.
Tiểu thiên sứ: Ngư Ngư khả ái như vậy, vì sao lại ăn Ngư Ngư.
Tiểu tiên nữ: Vậy ăn con thỏ?
Tiểu thiên sứ: Con thỏ khả ái như vậy, vì sao lại ăn con thỏ?
Tiểu tiên nữ: Ta uống hạt sương được chưa?
Tiểu thiên sứ: Có thể.
Tiểu tiên nữ: Các ngươi là con ruột sao?
Tiểu thiên sứ: Đúng vậy a.
Tiểu tiên nữ: Không nói nhiều, bỏ phiếu đi con ruột!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.