Chương trước
Chương sau
Đúng như Ngọc Huyền chân nhân nói, hắn tới đây không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho cô biết những chuyện này.
Ẩn hàm chính là —— chúng ta đánh không thắng ngươi, cũng không ép ngươi, chỉ cần ngươi không gây sự, ngươi ở Vô Lượng sơn muốn làm gì thì làm.
Nếu sau này Độ Khâm thật sự ra ngoài nguy hại cho xã hội, bọn hắn có thể sẽ thành đoàn tới diệt, đó là khẳng định.
Ngọc Huyền chân nhân xuống núi, đệ tử tới nghênh đón.
"Sư phụ, cô ta nói thế nào?"
Ngọc Huyền chân nhân: "Không nói gì."
Không đáp ứng, cũng không phủ nhận.
Một tiểu cô nương tuổi còn quá trẻ, cho dù hắn sống lâu như vậy cũng không nhìn thấu.
"Sư phụ, đây là ý gì?" Đệ tử không hiểu.
Phần lớn người của Huyền Môn vẫn có chủ trương động thủ, nhưng Ngọc Huyền chân nhân cảm thấy như vậy không ổn.
Hắn liệt kê ra mấy ví dụ, cuối cùng thuyết phục mọi người dùng phương pháp này.
Ngọc Huyền chân nhân nhìn về phía Vô Lượng sơn, thật lâu hắn mới thu tầm mắt lại: "Đi thôi."
Tầm Y này cùng trước kia không giống.
Nhưng cụ thể thế nào hắn lại nói không nên lời.
-
Trên núi.
Minh Thù ngồi ở cổng đạo quán, trong tay cầm thanh kiếm kia, Độ Khâm không biết từ chỗ nào nhảy xuống.
Ánh mắt hắn rơi vào trên thân kiếm.
"Ngươi vẫn muốn?" Minh Thù không nhìn hắn, chỉ là nhẹ giọng hỏi hắn.
Gió mát lượn lờ trong núi đem thanh âm của hắn thổi đến: "Ngươi bảo quản."
Hắn nguyện ý cho cô.
Cái gì cũng có thể.
Cho dù...
Độ Khâm thu hồi ánh mắt từ trên thân kiếm lại.
"Trước kia không phải ngươi rất muốn sao?" Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn: "Thanh kiếm này đối với ngươi rất quan trọng, ngươi từ bỏ?"
"Có ngươi."
Có ngươi là đủ rồi.
Độ Khâm cũng không rõ từ khi nào cô trở nên quan trọng như vậy.
Bọn họ gặp nhau cũng không lâu.
Nhưng hắn chính là không nhịn được bị cô hấp dẫn... Cô sẽ phát sáng.
Độ Khâm hơi xoay người nắm chặt chuôi kiếm trong tay Minh Thù.
Trường kiếm khẽ rung lên.
Giống như bởi vì Độ Khâm mà vui vẻ.
Con ngươi đen như mực đối đầu với ánh mắt của Minh Thù: "Nó có thể giết chết ta."
Thanh kiếm này đã phong ấn lực lượng của hắn, cũng có thể giết hắn.
"Ta đem nó cho ngươi." Độ Khâm tiếp tục nói: "Sinh tử do ngươi."
Xuyên thấu qua ánh mắt hắn, phảng phất có thể nhìn thấy sự nghiêm túc của hắn.
Hắn là thật sự nguyện ý đem tất cả của mình cho cô.
Thậm chí là quyền lợi sống sót của hắn.
Minh Thù nâng khóe môi cười lên, một tay khác ôm lấy cổ hắn kéo về phía mình, đặt lên cánh môi của hắn một nụ hôn.
Trước cổng đạo quán cũ kĩ có thân ảnh hai người dây dưa.
"Yên tâm, ta sẽ bảo quản thật tốt."
"Ngươi..."
Độ Khâm lời còn chưa nói ra liền nghe Minh Thù cười hì hì nói: "Dù sao cái này cũng rất đáng tiền, chờ chúng ta không có tiền còn có thể bán lấy tiền."
Độ Khâm tối sầm mặt lại.
"Ôi... Eo của ta! Tiểu cương thi ngươi buông ra cho ta!"
"Tiểu cương thi... Đừng đừng đừng, ta sai rồi, đừng làm bậy."
"Ưm..."
Minh Thù bị Độ Khâm dày vò một trận, cô buồn bực thay quần áo xong vội vàng tìm đám tiểu quỷ ăn cái gì đó.
"Tỷ tỷ, vị đại nhân kia khi nào thì đi a?" Tiểu quỷ thấp thỏm hỏi.
"Chúng ta rất sợ hãi."
Minh Thù gác chéo chân, khí chất lưu manh xuất hiện: "Sợ cái gì, hắn có thể ăn các ngươi sao?"
Đám tiểu quỷ điên cuồng gật đầu.
Thế nhưng so với ăn bọn hắn còn đáng sợ hơn.
Đây là tra tấn tâm lý!
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhân vật khủng bố như vậy.
"Yên tâm."
Con ngươi của đám tiểu quỷ sáng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Minh Thù.
Minh Thù nở nụ cười như gió xuân tháng ba: "Hắn sẽ không đi."
Tiểu quỷ: "..."
Biểu lộ trên mặt tiểu quỷ giống như bị ấn nút tạm dừng.
Thật đáng sợ.
Tỷ tỷ cũng thật đáng sợ.
Oa oa oa...
-
Huyền Môn mặc dù để cô trông chừng Độ Khâm nhưng vẫn phái người đến giám sát Vô Lượng sơn.
Bất quá cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.
Đương nhiên, có thể là không dám ảnh hưởng.
Đệ tử của Huyền Môn mỗi tháng đều đổi một người giống như rèn luyện vậy.
Đệ tử giám sát của Huyền Môn nằm trong bụi cỏ, đỉnh đầu là mặt trời nóng bỏng.
Thời gian dài như vậy hắn cũng không thấy Độ Khâm xuống núi, ngược lại là Minh Thù thỉnh thoảng sẽ xuống núi nhưng chẳng mấy chốc liền trở về.
"Ngươi không nóng sao?"
Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ đột nhiên vang lên.
Đệ tử của Huyền Môn quay đầu liền thấy nữ sinh chẳng biết lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh mình, mặt mũi tràn đầy ý cười ấm áp.
Cô cô cô...
Cô tới đây lúc nào?
Không phải, cô xuống núi lúc nào?
Đệ tử của Huyền Môn nuốt một ngụm nước bọt, thần xui quỷ khiến gật gật đầu.
Nóng a!
Làm sao không nóng!
Thời tiết hiện tại chính là đầu mùa hè.
"Muốn ăn không?"
Đệ tử của Huyền Môn cảm giác được một cỗ khí lạnh nhích lại gần mình, còn có một ly kem đưa tới trước mặt hắn.
"Cái này..." Có thể ăn sao?
Cô sẽ tốt bụng như vậy sao? Sẽ không hạ độc cái gì chứ?
Hẳn là sẽ không đi...
Người giám sát trước đó không phải rất tốt sao?
Đệ tử của Huyền Môn nhìn nữ sinh nét mặt tươi cười như hoa đứng dậy, cô nhướng mày cười khẽ: "Muốn ăn thì tự mình mua đi."
Đệ tử của Huyền Môn: "..."
Minh Thù cầm ly kem lên đi đến con đường bên cạnh, đảo mắt liền biến mất.
Đệ tử của Huyền Môn khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên hiểu được thời điểm bàn giao vị sư huynh kia chịu đủ tàn phá lại một mặt đồng tình nhìn hắn là thế nào.
Minh Thù giày vò bọn hắn rất đa dạng.
Cái này vẫn là nhẹ.
Chính là loại kia... Để ngươi rất bực bội, nhưng cũng không phải đặc biệt quá đáng.
Ngươi nói có tức hay không!
Hắn thông nên nhận nhiệm vụ này!
Hắn tình nguyện giao tiếp với quỷ!!
Hôm sau, sáng sớm đệ tử của Huyền Môn liền thấy Minh Thù cùng Độ Khâm xuống núi.
Xuống núi!
Hắn còn chưa thấy qua hai người cùng nhau xuống núi bao giờ.
Đệ tử của Huyền Môn lập tức phấn chấn tinh thần lên.
Dù sao cô đều biết mình đi theo nên đệ tử của Huyền Môn cũng không ẩn nấp, trực tiếp nghênh ngang đi theo ở phía sau.
Thời điểm tới đường cái, đệ tử của Huyền Môn nhìn Minh Thù kêu một chiếc máy cày...
Hắn cũng rất không rõ mỗi lần cô ra ngoài đều ngồi cái loại xe không phù hợp với thân phận của mình như vậy sao!
Người đứng bên cạnh cô thế nhưng chính là người các đại lão của Huyền Môn đều chú ý!
Được rồi... Người này có một con rối bất ly thân, có chút đáng yêu tương phản tồn tại.
Độ Khâm ngồi bên cạnh Minh Thù, Minh Thù một tay ôm lấy hắn miễn cho hắn rơi xuống.
Hầu Cường mở máy cày, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng rơi trên người Độ Khâm.
Tư thế của hai người thân mật như vậy, xem ra quan hệ cũng không đơn giản.
"Tiểu đạo cô, các người cũng có thể có đối tượng sao?" Hầu Cường rất hiếu kì.
"Vì sao không thể có?" Minh Thù nói: "Tôi cũng không phải ni cô."
Phần lớn đạo sĩ đều có thể kết hôn sinh con, không thì cái từ đạo lữ này giải thích thế nào?
Hầu Cường: "..."
Hình như có chút đạo lý.
Hầu Cường đưa Minh Thù đến trấn, Minh Thù nắm tay Độ Khâm đi vào trong trấn.
"Ngươi có thể đừng ôm con rối này hay không?" Thu hút sự hấp dẫn rất cao a huynh đệ!
"Vậy ôm ngươi?"
Minh Thù: "Ngươi vẫn là ôm đi."
Hai người đi tới một con đường, thanh âm Độ Khâm đột nhiên truyền đến: "Đây là của ngươi cho."
Minh Thù: "???"
Minh Thù nhìn con rối. trong ngực hắn.
Lúc ấy cô cho là... Hắn thích cái này, muốn dùng cái này để lừa gạt hắn đi theo cô.
"Lúc đó không phải ngươi nhìn nó, thích nó sao?"
Độ Khâm mờ mịt: "Ta nhìn chính mình."
"..." Cái đồ chơi gì?
Cho nên đây chỉ là một hiểu lầm?
Minh Thù cảm thấy mình cần lẳng lặng.
Đệ tử của Huyền Môn theo dõi một ngày, phát hiện hai người này chỉ là đi lòng vòng trong trấn, cũng không làm bất cứ chuyện gì.
Thậm chí còn thuận tay giúp một người giải quyết phiền phức.
Đây là nhân vật phản diện có thể diệt thế trong truyền thuyết sao?
Thật lâu về sau, một đệ tử nào đó trong Huyền Môn lục lại hồi ức có một câu nói như vậy ——
Đó là tình yêu đẹp nhất ta từng thấy.
*
Vi diện thứ 41 hoàn tất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.