Chương trước
Chương sau
Người trong Huyền Môn vốn định trực tiếp đánh vào Vô Lượng sơn.
Nhưng Ngọc Huyền chân nhân lấy chuyện trên tày hỏa phản đối đề nghị này, cuối cùng mọi người bỏ phiếu quyết định đàm phán.
Đánh chết bọn hắn cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ cùng một tên bại hoại đối nghịch đạo môn đối mặt đàm phán như thế.
"Độ Khâm nói thế nào cũng không phải con người, hắn ở nhân gian chính là một quat bom hẹn giờ, đât chức trách của Huyền Môn, Tầm Y ngươi nên rõ điểm này."
Ngọc Huyền chân nhân đưa tay, ra hiệu Minh Thù nghe hắn nói xong.
Minh Thù im lặng, an tĩnh ăn cái gì đó.
Về phần Ngọc Huyền chân nhân nói cái gì cô cũng coi như là gió lướt qua tai.
Ngọc Huyền chân nhân cũng có thể thổi, thổi khó khăn của ngân gian tới một thế giới hoà bình.
"... Một khi phong ấn trên người hắn được giải trừ, cuối cùng ngay cả ngươi cũng sẽ không biết đến lúc đó cũng không có gì có thể khống chế nổi hắn."
Ngọc Huyền chân nhân dừng một chút, nhìn về phía Tu Luân.
Tu Luân gật đầu, quay người từ trong một ngăn kéo lấy ra một bản cổ tịch.
Hắn đem cổ tịch cũ nát đưa tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù: "Cái này là cái gì?"
Ngọc Huyền chân nhân: "Ngươi xem một chút liền biết."
Con ngươi Minh Thù có chút híp lại, cô vỗ vỗ tay lật cổ tịch ra.
"Ngươi lật nhẹ!" Có một đại lão bất mãn quát lớn một tiếng.
Cái cổ tịch này là bản độc nhất, lật hỏng liền không còn nữa
Cổ tịch đều là chữ phồn thể, có vài chỗ hoàn toàn không biết, Minh Thù liền đoán được, hiểu được đại khái.
Tư liệu ghi chép cổ mộ
Cổ tịch này hẳn là sau này mới chép lại, có rất nhiều thứ đều không minh bạch.
Chỉ biết thứ cổ mộ trấn áp chính là một người tên Độ Khâm.
Thân phận của hắn, vì sao lại bị trấn áp hoàn toàn không biết.
Phía trên còn viết nếu như Độ Khâm rời khỏi cổ mộ, giải trừ phong ấn liền mang tai hoạ cho nhân gian.
Minh Thù lật một lần cũng không thấy được tư liệu có liên quan tới phong ấn.
"Cho nên? Hôm nay các ngươi hẹn ta tới chính là muốn triệt để tiêu diệt hắn?" Minh Thù khép cổ tịch lại, đẩy trên mặt bàn.
Độ Khâm chậm rãi ngẩng đầu.
Con ngươi băng lãnh đảo qua căn phòng, nhiệt độ tại thời điểm này phảng phất đều giảm xuống mấy độ.
Đám người âm thầm kinh hãi.
Đây chính là Độ Khâm.
Vẻn vẹn một ánh mắt liền có thể khiến người ta sợ hãi.
Nếu như phong ấn của hắn được giải trừ sẽ là một sự tồn tại đáng sợ đến cỡ nào.
Hôm nay bọn hắn ngồi ở chỗ này đàm phán là chính xác sao?
"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải ý đó." Ngọc Huyền chân nhân hít sâu một hơi: "Chúng ta chỉ là muốn ngươi biết, hắn giải trừ phong ấn sẽ mang đến hậu quả gì."
"Mọi người làm người nên rộng rãi một chút, nói thẳng đi, muốn làm gì!" Minh Thù phóng khoáng không thôi: "Chớ cùng tiểu cô nương lằng nhà lằng nhằng."
Luôn có điêu dân muốn chia rẽ trẫm cùng đồ ăn vặt!
Đám người: "..."
Bọn hắn đây là đang làm nền!
Làm nền có biết hay không!
Nào có ai vừa đàm phán liền nói vấn đề chính!
Ngươi thấy nhà ai đàm phán như thế chưa!
"Tầm Y ngươi đừng quá không coi ai ra gì!" Một đại lão hơi trẻ tuổi đối diện Ngọc Huyền chân nhân thấp giọng một tiếng, mặt mũi tràn đầy sự chán ghét cùng không kiên nhẫn.
Cũng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đàm phán.
Trước đó ủng hộ trực tiếp đánh vào Vô Lượng sơn cũng có người đàn ông này.
Minh Thù run run chân, cười híp mắt nói: "Nếu ta đem ngươi để trong lòng, ngươi sẽ khóc."
Đại lão: "..."
Độ Khâm: "..."
Cô lại muốn đem người khác để trong lòng?
Nhiệt độ của người bên cạnh đột nhiên thấp xuống, Minh Thù không hiểu được liếc hắn một cái, trẫm làm đại sự, ngươi lại làm yêu cái gì?
Độ Khâm từ dưới đáy bàn giữ chặt tay của cô.
Minh Thù: "..."
Vì sao lại có loại cảm giác lén lút năm tay trước mặt giáo viên?
Minh Thù giật hai lần cũng không có hất ra, khí lực của Độ Khâm càng lúc càng lớn, Minh Thù đành phải từ bỏ quyết định này, chủ động nắm chặt tay hắn.
Cô đổi tư thế, vừa vặn đem động tác của hai người ngăn trở.
Ngọc Huyền chân nhân sợ Minh Thù cùng vị đại lão kia ầm ĩ lên liền vội vàng làm người hòa giải.
"Tầm Y, chúng ta thương lượng thế này, ngươi xem có được hay không."
Minh Thù nâng miệng khóe miệng cũng không có lên tiếng.
Ngọc Huyền chân nhân coi là Minh Thù đồng ý, chậm rãi nói: "Ngươi cũng biết, thanh kiếm kia chính là mấu chốt phong ấn. Chúng ta không phản đối hắn sống ở đây, nhưng ngươi nên đem thanh kiếm kia giao cho chúng ta bảo quản, như thế có thể bảo đảm hắn sẽ không giải trừ phong ấn."
Ngọc Huyền chân nhân cứ như vậy nói ra, Minh Thù có chút ngoài ý muốn.
Cô còn tưởng rằng bọn hắn sẽ không đề cập tới vấn đề này.
Dù sao bọn hắn không xác định mình rốt cuộc có biết hay không.
"Ta không đồng ý thì sao?"
"Tầm Y đây là vì tốt cho tất cả mọi người." Cái này là biện pháp tốt nhất.
Người cùng kiếm tách ra.
Coi như thật sự xảy ra vấn đề gì cũng còn có thể giải quyết.
Nhưng đối với Minh Thù mà nói vấn đề này căn bản không cần cân nhắc.
"Ta và các ngươi vốn cũng không phải là một phe, các ngươi tốt không tốt có quan hệ gì với ta?"
"..."
Trò chuyện không nổi nữa.
"Kiếm ta sẽ không có khả năng đưa cho các ngươi, Độ Khâm các ngươi nghĩ cũng đừng hòng động vào." Minh Thù nói khẽ.
Nếu kiếm đã là vật phong ấn Độ Khâm.
Nói không chừng còn có thể đối phó Độ Khâm.
Cô làm sao có thể đem vật như vậy giao cho người khác.
"Tầm Y."
Minh Thù mỉm cười đối mặt: "Hôm nay ta đến chính là sợ người của các ngươi truyền tin sai cho nên tự mình đến nói cho các ngươi biết."
"..."
"Các ngươi nếu không phục hoặc muốn làm cái gì cứ tới là được, dù sao các ngươi nhất định không đánh thắng ta, đến lúc đó là ai khóc còn chưa biết đâu." Minh Thù nhìn Ngọc Huyền chân nhân cười đến chân thành: "Đúng không, Ngọc Huyền chân nhân."
"Thấm sâu trong lòng" Ngọc Huyền chân nhân: "..."
Ba!
Đại lão trước đó oán Minh Thù lửa giận ngút trời vỗ bàn: "Các ngươi xem thái độ của cô ta, người như cô ta có chuyện gì đáng nói, cô ta chính là cùng tên ma đầu kia chung một phe, hiện tại không diệt trừ, nói không chừng sau này sẽ làm loạn ra cái gì."
"Ta cũng thấy thế, Tầm Y vốn chính là đồng đạo của chúng ta..."
"Cô ta ghi hận chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai ngày, làm sao có thể cùng chúng ta đàm phán, cho nên ngay từ đầu ta đã phản đối."
"Độ Khâm cũng không phải loại gì lương thiện, hai người này ở cùng nhau... Ta đồng ý diệt trừ bọn họ."
Trong lúc nhất thời ngươi tranh ta ồn ào vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả Ngọc Huyền chân nhân nói vài tiếng cũng không ai nghe.
Mà người đồng ý diệt trừ Minh Thù cùng Độ Khâm đã chiếm hơn phân nửa.
Ngọc Huyền chân nhân: "..." Các ngươi là chưa từng đánh nhau cùng Tầm Y!!
Thực lực của nha đầu này cùng trước kia hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Hắn có thể cảm giác được đây không phải là lực lượng của tà môn, là lực lượng rất thuần khiết.
Ầm!
Soạt ——
Đám người giật mình, dồn dập lui về phía sau.
Mặt bàn bị người ta đánh bay văng lên chiếc đèn treo phía trên, thủy tinh vỡ vụn đầy trời từ không trung rơi xuống.
Cái bàn rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.
"Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, muốn đánh liền nhanh tới." Minh Thù cưỡng ép rút tay từ trong tay Độ Khâm ra, một bên vẩy vẩy tay áo một bên nói: "Ai lên trước, ngươi... Hay là ngươi..."
Ngón tay Minh Thù liên tiếp xẹt qua mấy người.
Đám người: "..."
Đại lão nào đó xanh mặt: "Bên ngoài đều là người của Huyền Môn, ngươi dám động thủ, hôm nay ngươi còn có thể ra khỏi nơi này?"
"Vậy chúng ta thử xem một chút." Minh Thù ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, cô nâng khoé môi người, con ngươi cong thành trăng lưỡi liềm: "Nói không chừng ta có thể sáng tạo kỳ tích liền đi ra ngoài thì sao."
"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.