Chương trước
Chương sau
Đám đại hán đồng thời động thủ, trong xe phát huy không tốt, thân thể Minh Thù linh hoạt né tránh, bọn hắn ngay cả góc áo của Minh Thù cũng chưa từng bắt được.
"Mẹ nó!"
Đại hán tức giận mắng một tiếng, con ngươi đỏ ngầu đột nhiên nhìn về phía hành khách.
Khảm đao sắc bén không có dấu hiệu nào chém về phía hành khách.
Máu tươi vẩy ra rơi trên người hành khách bên cạnh.
"A —— "
Có thể là bị sợ đến choáng váng, đám người này trừ thét lên cũng không có bất kỳ động tác gì.
Minh Thù: "..."
Chạy thoát thân cũng không tích cực.
Còn có thể đứng nhìn bọn hắn.
"Còn không mau chạy, chờ bị bọn hắn chém sao?" Minh Thù đẩy một người vào khoang tàu gần nhất.
Một tiếng nhắc nhở của Minh Thù làm các nhân tài này tranh nhau chen lấn chạy về phía khoang tàu khác.
Minh Thù đá văng một đại hán, chống đỡ lối đi nhỏ của hai bên chỗ ngồi nhảy lên một cái, đạp ngã hai người phía sau rồi dùng tư thế soái khí rơi xuống đất.
Cô hơi huýt sáo, đại hán bên kia rống giận đứng lên.
Má ơi!
Minh Thù kéo hành khách vừa mới bị chém dậy, nửa kéo nửa túm ném qua một bên khác.
Ánh mắt đỏ ngầu của những đại hán kia giống như muốn giết người.
Từng người hung ác nhào tới.
Minh Thù đánh ngã người gần nhất, sau đó... Xoay người chạy.
Chạy khỏi khoang tàu, ba một cái đóng cửa lại rồi dán bùa lên.
Động tác này như nước chảy mây trôi một mạch làm xong, rất có phong thái của đại sư.
"Nha đầu thối, cô mẹ nó mở cửa ra!!"
Các đại hán điên cuồng kéo cửa, mặt của bọn hắn tựa hồ còn dữ tợn hơn so với đám quỷ bên ngoài.
"Ông nói tôi mở tôi liền mở a, ông lại không cho tôi đồ ăn vặt."
Bang!
Loảng xoảng!
Đại hán bên kia bắt đầu đạp cửa.
Nhưng mặc kệ bọn hắn đạp ra sao, cánh cửa này cũng không nhúc nhích tí nào.
Đằng sau Minh Thù là những hành khách chạy trốn vừa rồi.
Ánh mắt bọn họ nhìn Minh Thù tràn đầy cảm kích.
Vừa rồi nếu như không phải cô chặn mấy người kia lại thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trên tay bọn hắn lại có đao!
Bọn hắn đến cùng là làm sao vượt qua kiểm tra an ninh!!
Minh Thù từ giữa tấm thủy tinh nhìn bọn đại hán, cất giọng nói: "Nhìn đằng sau các ngươi đi."
Khoang tàu trống rỗng, ánh đèn đột nhiên lóe lên lờ mờ xuất hiện từng cái bóng.
Minh Thù quay người.
Đằng sau vang lên từng tiếng thét chói tai dần dần cao hơn.
Minh Thù từ trong ánh mắt "Kính sợ" của đám người mở cửa khoang tàu đi về phía trước.
Trước đó cô là đi về phía sau, lúc này đi lên phía trước hiển nhiên là trở lại khoang của Độ Khâm.
Minh Thù trở về, những người kia giống như nhìn thấy cứu tinh luống cuống chạy về phía cô.
"Mau cứu cô ấy..."
"Mau cứu cô ấy!!"
Khoang tàu phía trước truyền đến thanh âm tâm thần phân liệt, Minh Thù nhìn màn chắn một chút, từ trong đám người đi đến khoang tàu phía trước.
Bên trong khoang tàu có mùi máu tanh nồng đậm.
Một người phụ nữ mang thai đang muốn sinh.
Vừa rồi nhân viên công vụ tìm bác sĩ y tá chính là vì người phụ nữ mang thai này.
Nguyên một đoàn tàu lại không có một bác sĩ, lúc này gọi 120 cũng không thông, không biết có nên nói người phụ nữ mang thai này là xui xẻo hay không.
Người phụ nữ mang thai đã sắp không được, những con quỷ bên ngoài càn quấy, đám người tự phần mình thét lên, nơi nào còn có tâm trí lo lắng cho người phụ nữ mang thai.
Minh Thù dán bùa lên bốn phía, đỡ đẻ cô khẳng định không làm được, chỉ có thể dán cho người phụ nữ mang thai một lá bùa rồi đi về phía đầu tàu.
Minh Thù tìm tới trưởng tàu, chỉ huy trưởng tàu lái tàu về lại nhân gian.
Chờ tia sáng bốn phía dần dần bình thường, những con quỷ bên ngoài đã biến mất, đám người vừa chạy một vòng quanh Quỷ Môn, mặc kệ người bên cạnh là ai cũng ôm nhau khóc rống.
Nói như thế nào để đám người này không hỗn loạn không phải là chuyện của Minh Thù.
Minh Thù trở lại khoang tàu của người phụ nữ mang thai kia.
"Đừng kêu, quỷ đi rồi." Minh Thù thấy những người này còn rúc vào trong góc, lên tiếng nói: "Nếu còn không cứu cô ta, cô ta sẽ lập tức biến thành quỷ."
"..."
Đám người hoảng sợ.
Đừng dọa người như thế chứ.
Bị Minh Thù nói như vậy, có người bấm 120, có người chủ động tiến lên giúp người phụ nữ mang thai đưa đến vị trí rộng rãi,
Hơi thở của người phụ nữ mang thai đã rất yếu, tùy thời đều có thể nguy hiểm tính mạng, 120 chuyển tới bác sĩ chuyên nghiệp bên kia chỉ huy qua điện thoại.
"Dùng sức mau! Chịu đựng, đứa bé sắp ra rồi!"
"Không được từ bỏ, dùng sức, dùng sức..."
"Không... Không được..."
"Cô ta... Cô ta xuất huyết nhiều..."
Bác sĩ nhanh chóng nói cho bọn họ biện pháp xử lý khẩn cấp, nhưng người bên này đã bị dọa sợ, trong lúc nhất thời không có động tác.
"Cứu... Cứu con tôi..." Người phụ nữ mang thai vẫn còn ý thức gian nan phun ra mấy chữ.
"Không... Tôi không được..." Người phụ nữ kia mang theo tiếng khóc nức nở.
Bác sĩ không ngừng cổ vũ cho người phụ nữ đỡ đẻ.
Tất cả mọi người khẩn trương lên, cũng có người động viên cô ta.
Minh Thù trước đó đứng ở phía sau lúc này đã tiến lên một bước, cô cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên mi tâm của người phụ nữ mang thai.
Thần kỳ chính là giọt máu kia lại thấm vào mi tâm, biến mất không thấy gì nữa.
Đám người trực tiếp sửng sốt nhìn.
Hơi thở của người phụ nữ mang thai rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với trước đó, cũng có sức lực hơn, bởi vì đau đớn nên kêu ra tiếng.
Một tiếng này làm cho tất cả mọi người hoàn hồn.
Minh Thù trở lại phòng vip, leo lên nằm vào ngực Độ Khâm.
Độ Khâm im lặng biểu thị nghi vấn của mình.
"Không có việc gì." Minh Thù ôm lấy hắn.
Ánh mắt Độ Khâm trầm xuống ôm lấy cô.
Bên ngoài đột nhiên xuất hiện mấy con Quỷ Hồn, Độ Khâm đảo mắt qua, mấy con quỷ dường như bị dọa đến biến thành trong suốt nhưng vẫn cố chấp không hề rời đi.
Minh Thù vỗ vỗ Độ Khâm: "Đừng làm rộn."
Độ Khâm thu tầm mắt lại.
Mấy con quỷ kia lề mề hồi lâu mới thận trọng tiến đến.
"Cảm ơn... Cám ơn ngươi." Quỷ Hồn nói lời cảm ơn với Minh Thù.
Những quỷ hồn này đều là theo chân mấy tên đại hán hung thần sát khí kia tới đây.
Đám đại hán kia đều là dân liều mạng, bọn hắn mua người của nhà ga đem bọn hắn lên tàu, bọn hắn muốn giết người trên tàu để tạo ra sự khủng hoảng.
Bọn hắn không giết được những người kia, nhưng hôm nay là nửa tháng bảy nên bọn hắn nghĩ biện pháp để trưởng tàu lái đến âm phủ.
Minh Thù đuổi những con quỷ này đi, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại.
Những con quỷ kia nào có năng lực để nguyên một chiếc tàu tiến vào âm phủ.
Độ Khâm mới là mấu chốt.
Nếu không phải như thế, trẫm mới lười đi quản chuyện này.
Độ Khâm không nhúc nhích ôm cô, hô hấp của Minh Thù dần dần bình ổn.
Bên ngoài dường như có âm thanh khóc nỉ non của đứa bé vừa chào đời loáng thoáng từ xa mà đến gần, lại từ gần ra xa...
-
Thời điểm đám đại hán kia xuống tài liền bị cảnh sát chờ đã lâu bắt được.
Lúc ấy đám đại hán này đang ở trong trạng thái tinh thần sụp đổ.
Mà Minh Thù là người ngăn cản đám đại hán này bị người ta truyền đến truyền đi, cuối cùng còn xém chút nói cô thành ba đầu sáu tay.
Chuyện có quỷ trên đoàn tàu không có bị trắng trợn truyền ra, người phụ nữ mang thai được đám người hợp lực đỡ đẻ lại thu hút sự chú ý, được truyền thông ầm ầm đưa tin.
Cứu viện trong đoàn tàu còn có một tiểu cô nương rất quan trọng.
Bất quá sau đó đều không có người nào biết tiểu cô nương này tên gì.
Chỉ biết là cô ngăn trở đám hung thủ và cũng cứu được hai sinh mệnh.
Cụ thể hơn là bị cảnh sát lệnh cưỡng chế không cho phép tuyên bố.
Nhưng người của đạo môn liền biết a.
Người bên trong tấm ảnh không tính là mơ hồ kia dù có hóa thành tro bọn hắn cũng nhận ra.
Đối với việc Minh Thù sẽ cứu người này, người của đạo môn hiển nhiên đều có chút không thể tin được.
Cô thế nhưng là mang theo một tên có sự tồn tại gần như ma.
Vậy mà lại cứu người?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.