Chương trước
Chương sau
Thời điểm Minh Thù đuổi tới chính là nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Độ Khâm cơ hồ đứng không vững, trong tay lại đang nắm chặt con rối kia.
"Tầm Y!"
"Ngươi tới làm gì!"
"Tầm Y ngươi muốn làm gì!!"
Tiếng kinh hô của các đạo sĩ truyền đến, người bên trong còn chưa quay đầu, các đạo sĩ phía sau đã bị ép tránh ra một con đường.
Minh Thù cưỡng ép bổ ra một con đường, gần như bình tĩnh hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
"Tầm Y, đây là chuyện của đạo môn, ngươi chớ có xen vào việc của người khác!"
Có đạo sĩ đứng ra quát chói tai.
Minh Thù nhìn Độ Khâm đã nhanh sắp đứng không vững, nhẹ giọng tuyên bố: "Thật xin lỗi, đó là người của ta."
"Cho nên..."
Cô dừng một chút, đột nhiên cười lên: "Ngươi nói việc này ta nên quản hay không quản đây?"
Cơ hồ là thanh âm của cô đồng thời rơi xuống, Minh Thù liền động thủ ném một vật ra ngoài.
Các đạo sĩ còn chưa lấy lại tinh thần từ trong câu nói kia của cô, thân thể liền triển khai bản năng phòng ngự.
Bùa trận bị vật Minh Thù ném ra phá tan một lỗ hổng, đạo sĩ duy trì bùa trận bị phản phệ, phun ra một ngụm máu.
Bùa trận bất ổn, Độ Khâm chống đỡ người đứng dậy, âm khí bị cưỡng ép càn quấy trong bùa trận, từng lá bùa tự cháy nổi bồng bềnh giữa không trung.
Toàn bộ bùa trận biến mất.
"Tầm Y!"
Thanh âm tức hổn hển của đạo sĩ từ đằng xa truyền đến.
Độ Khâm nhìn về bên kia, Minh Thù đang dùng kiếm của hắn càn quét đạo sĩ.
Hắn khẽ mím môi, chuẩn bị đi qua, dưới chân đột nhiên bị một thứ đủ loại màu sắc ngăn trở đường đi của hắn.
Con vật nhỏ kia kít một cái mở ra trên mặt đất.
Móng vuốt lông xù nắm lấy ống quần hắn, một chút liền leo lên người hắn.
Độ Khâm nhìn thấy Minh Thù ném nó ra, đây là vật của cô...
Thú nhỏ nắm lấy tóc Độ Khâm, leo lên đầu của hắn ngồi.
Độ Khâm: "..."
"Tầm Y ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"
"Tầm Y ngươi dừng tay!"
"Tầm Y!"
Thanh âm các đạo sĩ quát lớn càng ngày càng hỗn loạn, Độ Khâm có chút gấp nhưng thân thể không động được giống như là bị người ta khống chế, con ngươi đen như mực nhìn về thân ảnh bóng người ở phía xa.
Tại Hồ gia bởi vì cứu cô nên bại lộ hành tung, hắn cố ý dẫn dụ những người này ra nhưng là không nghĩ tới sẽ liên lụy đến cô.
Có thể cô thấy cái gì nên tìm tới?
Tại sao cô lại muốn tới?
Trong thế giới của cô, mình đối với cô mà nói là cái gì?
Độ Khâm không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Minh Thù bị người ta vây công, sau đó những người kia từng người từng người ngã xuống đất tức giận mắng chửi.
Nhưng càng nhiều hơn chính là hoảng sợ.
Trước kia thực lực của Tầm Y căn bản không lợi hại như vậy, cô chính là vô sỉ không biết xấu hổ chuyên gia đánh lén.
Hôm nay cũng dám cùng bọn hắn chính diện đối đầu, còn lợi hại như thế...
Cái người tà đạo này sẽ không luyện cái gì yêu pháp chứ!!
Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, bất quá Minh Thù không có thời gian đi quan tâm bọn hắn nghĩ như thế nào, chỉ muốn đem bọn hắn đánh cho nằm sấp.
Người ở chỗ này chỉ có một lão già tương đối lợi hại, bất quá Minh Thù có bùa phụ trợ, tiêu hao bao nhiêu vẫn là cô chiếm thế thượng phong.
Phanh ——
"Sư phụ!"
"Ngọc Huyền chân nhân!"
Người cuối cùng đổ xuống.
Thân thể Minh Thù cũng lảo đảo theo một chút, cô dùng kiếm chống lên đất bảo trì lại tư thế đại lão.
Cô lấy ra mấy viên kẹo đường nhét vào trong miệng.
Hương vị ngọt ngào tản ra, Minh Thù thở một ngụm nói: "Độ Khâm là của ta, các ngươi ai còn dám có ý đồ với hắn, lần sau cũng sẽ không có kết quả tốt như vậy."
"Tầm Y."
Ngọc Huyền chân nhân ôm ngực dựa vào góc tường, hắn ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng gọi cô.
"Tầm Y, Độ Khâm chỉ thiếu chút nữa sẽ thành ma, hắn sẽ mang đến tai hoạ cho nhân gian, ngươi biết mình đang làm cái gì không?"
Minh Thù quay đầu nhìn Độ Khâm.
Ánh mắt Độ Khâm trầm lãnh nhìn chằm chằm Ngọc Huyền chân nhân, Minh Thù nhìn sang, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển qua trên người cô, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt vốn là không có một gợn sóng lúc này lại mang tới mấy phần thấp thỏm.
Cô sẽ... Ghét bỏ mình sao?
Minh Thù thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Cho nên?"
Trước khi Ngọc Huyền lên tiếng, cô tiếp tục nói: "Muốn một tên bại hoại trong đạo môn như ta giúp các ngươi bắt lấy hắn sao?"
"Tầm Y, ân oán của ngươi cùng đạo môn vào lúc này nên bỏ qua một bên, lấy đại cục làm trọng."
Minh Thù nâng khóe môi lên: "Thật xin lỗi."
Ba chữ thật xin lỗi làm cho Ngọc Huyền chân nhân khẽ nhíu mày.
Minh Thù kéo lấy kiếm đi về phía Ngọc Huyền chân nhân.
"Sư phụ! Tầm Y ngươi dám động thủ với sư phụ, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Đồ đệ của Ngọc Huyền chân nhân gầm thét lên tiếng.
Minh Thù tới gần Ngọc Huyền chân nhân, cô hơi xoay người, chỉ dùng thanh âm mà hai người có thể nghe thấy.
"Ta muốn lấy hắn làm trọng."
Ngọc Huyền chân nhân chấn kinh nhìn Minh Thù.
"Ngươi..."
Đây chính là thứ lợi hại hơn so với Hạn Bạt, tồn tại gần giống như ma!
Toà cổ mộ kia chính là dùng để trấn áp hắn.
Hiện tại hắn ra ngoài, cũng may thanh kiếm kia không ở trong tay hắn, có thể ngăn chặn lực lượng của hắn lại.
Nhưng...
Thanh kiếm kia vẫn đang trong tay Tầm Y!
Minh Thù mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Cho nên, thật xin lỗi, để ta tiếp tục làm một tên bại hoại của đạo môn đi."
"Ngươi đây là đem toàn bộ nhân gian đặt trong nguy hiểm." Ngọc Huyền chân nhân tăng thêm ngữ khí.
Một khi phong ấn của hắn được giải trừ, toàn bộ Huyền Môn chỉ sợ đều không phải là đối thủ của hắn.
Ma...
Trong truyền thuyết, đẳng cấp cao nhất của cương thi có thể chống lại thần tiên.
"Thì sao?" Minh Thù lui lại, nở nụ cười xán lạn, "Các ngươi muốn đối phó hắn thì đối phó với ta trước."
Rõ ràng là ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta hoàn toàn không cảm giác được nhiệt độ.
Minh Thù không nhìn bọn hắn nữa mà trở lại bên cạnh Độ Khâm, cô nhìn thú nhỏ một chút, thú nhỏ hừ lạnh một tiếng xoay đầu về phía bên.
Con sen, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!!
Cho ta một bàn Mãn Hán Hoàn Tịch ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
Trừ phi cho ta hai bàn!
Không!
Mười bàn!
Minh Thù lấy thú nhỏ xuống, tùy tiện vuốt vuốt rồi trực tiếp nhét vào trong túi.
Thú nhỏ: "..." A a a a a!! Con sen, ngươi chờ đó cho ta!!
"Ta..." Độ Khâm hơi há môi, lại không biết nói cái gì.
Minh Thù nâng khoé miệng lên: "Còn có thể đi không? Muốn ta ôm ngươi không?"
Độ Khâm: "..."
Hắn còn chưa đến mức này.
Minh Thù duỗi tay đỡ hắn, Độ Khâm nhìn bàn tay đang đỡ mình cũng không có đẩy cô ra, đi theo cô rời khỏi nơi này.
Đám người Ngọc Huyền chân nhân trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ngay tại thời điểm bọn họ sắp biến mất không thấy gì nữa, Độ Khâm đột nhiên quay đầu.
Hắn chỉ nhìn một giây liền quay đầu lại, cùng Minh Thù biến mất ở ngã rẽ.
Đám người chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Cái nhìn cuối cùng kia của Độ Khâm...
Bình tĩnh không chút gợn sóng.
Nhưng bọn hắn lại cảm thấy trong lúc bất chợt bị ném xuống địa ngục, sự sợ hãi vô biên vô tận tràn lan đến, cho dù là Ngọc Huyền chân nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua sự tồn tại này.
"Ngọc Huyền chân nhân... Làm sao bây giờ?" Có đạo sĩ run rẩy hỏi.
Bọn hắn trước đó đều cho là Tầm Y chỉ trùng hợp đạt được thanh kiếm kia.
Căn bản không nghĩ đên cô cùng Độ Khâm có dính líu quan hệ.
"Khụ khụ khụ..." Ngọc Huyền chân nhân ho khan vài tiếng: "Triệu tập các phái của đạo môn quyết nghị đi."
Mây đen trên bầu trời dần dần biến mất, ánh nắng xuyên phá mây đen rơi xuống.
Có lẽ trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có sự nặng nề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.