Chương trước
Chương sau
Tu Luân ngăn Diêu tiên sinh không được.
Diêu tiên sinh để người của hắn đi qua mở quan tài, Tu Luân chỉ có thể để mọi người người cảnh giác đề phòng hơn.
Minh Thù đứng bên ngoài nhìn bọn hắn mở quan tài.
Quan tài bị mở ra, lộ ra bên trong của quan tài.
Vẫn là màu đen, nhưng nhìn qua hoa lệ rất nhiều hơn so với bên ngoài quan tài.
Điêu khắc đơn giản màu cũng làm đám người Diêu tiên sinh bên kia bắt đầu sợ hãi thán phục.
Chờ bọn hắn sợ hãi thán phục xong mới bắt đầu mở nắp quan tài ra.
"Cẩn thận, không được đụng hỏng."
"Cẩn thận cẩn thận..."
Diêu tiên sinh hung hăng nói bọn hắn cẩn thận.
Nắp quan tài dần dần bị dịch chuyển khỏi, tất cả mọi người đều đi về phía bên kia.
Tu Luân cùng các đạo sĩ khác khẩn trương nhìn xem, sợ bên trong đột nhiên nhảy ra một thứ gì.
Nhưng mãi đến lúc nắp quan tài triệt để mở ra, bên trong rất yên tĩnh, không có bất kỳ vật gì nhảy ra.
"Không có gì."
Người mở quan tài kêu một tiếng.
Diêu tiên sinh cùng Tu Luân đi lên cùng nhau thăm dò phía bên trong quan tài.
Trong quan tài rỗng tuếch, đừng nói thi thể, ngay cả xương cốt cũng không có.
Giống như bên trong không có chôn người nào vậy.
"Kỳ quái..." Diêu tiên sinh lơ ngơ: "Làm sao lại cái gì cũng không có, chẳng lẽ đây là một cái quan tài trống? Không đúng, cổ mộ đại quy mô như thế, sao có thể là quan tài trống..."
Mà Tu Luân cùng các đạo sĩ khác lại đổi sắc mặt.
Quan tài này vốn nên treo ở trên không trung, lúc này quan tài lại rơi trên mặt đất, nếu như thật sự không phải quan tài trống, như vậy chỉ có hai khả năng...
Khả năng thứ nhất, thứ bên trong bị người ta mang đi.
Khả năng thứ hai, thứ bên trong... Là tự mình đi ra.
Khả năng thứ nhất còn tốt, ít nhất là do người làm, nhưng là khả năng thứ hai...
Các đạo sĩ ngẫm lại liền tê cả da đầu.
Ai biết thứ ra ngoài chính là cái đồ chơi gì?
Minh Thù chống cằm, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn vào hư không.
"Có thể đây chỉ là cái quan tài trống thì sao?Mộ thất chân chính không ở nơi này?" Bên phía Diêu tiên sinh có người đưa ra lý luận.
Có trường hợp vì phòng ngừa bị trộm mộ, quả thực sẽ có tình huống như vậy.
Thế nhưng không ở nơi này thì ở đâu?
Đám người ngắm nhìn bốn phía, mộ thất này được xây rất kỳ quái, giống như một cái tháp...
Bọn hắn tìm kiếm bốn phía, đám bọ cạp còn đan;g quanh quẩn trên sạn đạo nên bọn hắn không dám tới gần biên giới, nhưng đi hết một vòng cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Diêu tiên sinh mang người vây quanh quan tài thảo luận.
Trong quan tài cái gì cũng không có, dù đám người Tu Luân không còn đề phòng nhưng sắc mặt vẫn không tốt.
Cái này phức tạp hơn nhiều so với bọn hắn nghĩ tới.
"Ài."
Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
Tu Luân thuận theo thanh âm nhìn sang, nhíu mày: "Tầm Y ngươi lại muốn làm gì?"
Minh Thù mỉm cười, ngữ điệu mang theo ba phần ý cười: "Ầy, bọn chúng đã xuống."
Bọn hắn? Bọn chúng!
Tu Luân nhìn về phía sạn đạo, bọ cạp mới vừa rồi đang quanh quẩn từ tầng ba đến tầng hai lúc này đã lặng yên không tiếng động tiếp cận dưới đáy.
"Các vị!" Tu Luân lập tức cất giọng kêu một tiếng: "Bọn chúng xuống tới rồi!"
Một tiếng này đem lực chú ý của mọi người đều kéo qua.
Cùng tất cả đám bọ cạp kia.
Động tác của đám bọ cạp giống như bị ấn nút tạm dừng khoảng chừng ba giây không nhúc nhích, sau đó bọn chúng đột nhiên tăng thêm tốc độ như ong vỡ tổ vọt xuống.
Mặt đất rất nhanh liền biến thành đám bọ cạp đen nghịt như thủy triều tuôn về phía bọn hắn.
"A!"
"Chạy mau!"
"... Không được, tôi không thể cứ đi như thế..."
"Diêu giáo sư, không còn kịp rồi, mau bỏ đi!"
Diêu tiên sinh bị người bên cạnh kéo ra khỏi quan tài rút lui theo đám người.
Tu Luân cùng các đạo sĩ ở phía sau hỗ trợ để những người còn lại chạy trước. Nhưng dưới đáy cũng không có con đường thông lên trên, bọ cạp bốn phía tụ tập lại chỗ bọn hắn.
Bọn hắn bị buộc đến nơi nhìn như cái ao trước đó.
Nơi này mặc kệ là dẫm lên hay là nhìn từ xa đều rất giống một cái ao.
Thi thể trên mặt đất đã được thu thập, bất quá trên mặt đất vẫn còn có máu.
Nhưng cảm xúc dưới chân nói cho bọn hắn biết cái này mẹ nó thật đúng là không phải cái ao nước.
"Sao cô ta không chạy?" Nữ nhân tên Bích Vân kia trong đội ngũ chỉ vào Minh Thù, cổ quái hỏi.
Người kia là ai bọn họ cũng không biết, nhưng rõ ràng là đám đạo sĩ kia nhận biết cô.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người Tu Luân.
Người này muốn làm gì? Muốn chết sao?
"Những thứ này đều là tôi nuôi, tôi chạy cái gì?" Minh Thù giang hai tay trang bức.
Đám bọ cạp đằng sau ào ào tới gần, thật là có mấy phần khí thế như vậy.
... Nếu như bọn chúng không vung đuôi gai lên đâm về phía Minh Thù.
Minh Thù giơ chân, lập tức chạy về phía đất trống.
Không phối hợp với trẫm chút nào!
Ngu ngốc!
Đám người: "..."
Biến cố này của Minh Thù chỉ là trong nháy mắt, lực chú ý của đám người rất nhanh liền bị đám bọ cạp hấp dẫn trở về.
"Nó đã tới cửa." Bọ cạp đã bao phủ quan tài, chỉ còn lại một hình dáng đen sì.
"Nhanh đi lên!" Có người kêu to.
"Nơi này không thể đi lên, quá cao!"
"Đạo trưởng ông nhanh nghĩ biện pháp, tôi không muốn chết ở chỗ này, các người mau giết bọn chúng!!"
"Bên kia có xích sắt, nhanh qua bên kia, dùng xích sắt leo lên!"
Không biết là ai rống lên một tiếng, đám người dồn dập nhìn về phía một sợi dây xích gần nhất.
Nhưng bên kia đã có bọ cạp xuất hiện, bọn hắn có chút chần chờ không dám tiến lên.
Tu Luân dẫn đầu tiến lên, dùng kiếm đẩy những con bọ cạp kia ra chừa lại khu vực an toàn cho bọn hắn: "Nhanh!"
"Phía trên cũng có..."
"Không đi lên sẽ chết, nhanh lên đi!"
Minh Thù một bên chặt cự hạt một bên nghĩ, cái đồ chơi này... Hẳn là có thể ăn đi?
Nhìn tứ chi lớn như vậy, khẳng định rất nhiều thịt!
Ánh mắt Minh Thù nhìn đám bọ cạp có chút tỏa sáng.
Đám bọ cạp: "..."
Không biết có phải là ánh mắt của quá Minh Thù ngay thẳng hay không, đám bọ cạp lại lui về phía sau một chút.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong toàn bộ không gian.
Minh Thù nhìn về phía đám người chen lấn tranh nhau đi về phía xích sắt.
Nhiều người như vậy lại chỉ có một sợi dây xích, ai lên trước cũng là một vấn đề.
Các đạo sĩ nhân số có hạn, bọ cạp tùy tiện tiến lên một cái liền có thể phá vòng vây chui qua.
Cho nên vì để có thể đi lên trước nên lúc này đã có người không để ý tới cái gì kính già yêu trẻ, lễ nghĩa liêm sỉ.
Vừa rồi có người bị đẩy ra, vừa vặn đằng sau có hai con bọ cạp, bị bọ cạp đâm một cái người kia trực tiếp ngã xuống đất kêu rên, tiếp theo là bị một đám bọ cạp bao trùm.
"A." Minh Thù xoa xoa cánh tay: "Thật là đáng sợ, quả nhiên là ăn hết."
"Tầm Y! Hỗ trợ!" Tu Luân hét lớn một tiếng.
Bùa chú của cô có tiếng là dùng tốt nhất.
Có cô hỗ trợ, chí ít có thể giảm nhẹ một chút áp lực.
Minh Thù từ phía xa hô một tiếng: "Thật xin lỗi, tà đạo không làm bạn cùng các ngươi, sợ làm bẩn sự trong sạch của các ngươi."
Tu Luân tức giận đến thổ huyết: "Tình huống hiện tại nếu chúng ta không liên thủ thì ai cũng không ra ngoài được!"
"Sao có thể, ngươi xem bọn nó đều không công kích ta..." Minh Thù lui về phía sau, tránh đi sự công kích của một con bọ cạp nào đó: "Vừa khen ngươi, ngươi liền tấn công ta, không ngoan sẽ bị ăn sạch!"
Tu Luân: "..." Nữ nhân này làm sao còn điên hơn so với trước kia?
Xem xét những con bọ cạp kia chính là không nhận người!
Minh Thù đem kiếm vung xuống.
Đám bọ cạp vù vù lui lại.
Minh Thù: "..."
Cô cúi đầu nhìn kiếm trong tay.
Dường như đã hiểu được chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.