Chờ việc của Lương Triệt xong xuôi, tiết mục mỹ thực của Minh Thù đã đổi mới đến hai mươi mấy kỳ.
"Có hai ngày trống thời gian, em muốn đi đâu?" Lương Triệt cố ý dành thời gian xong xuôi đưa ra hai ngày rảnh rỗi.
"Ăn!" Con ngươi Minh Thù sáng lấp lánh.
"Chỉ biết ăn."
Lương Triệt không trông cậy vào Minh Thù, tự mình nghiên cứu mấy nơi.
Sáng sớm hôm sau liền mang Minh Thù ra ngoài.
Trạm thứ nhất là một sạn đạo khá nổi tiếng, bất quá muốn đến nơi phải leo núi trước.
Lương Triệt đưa cô tới sớm, lúc này người cũng không nhiều.
"Tiểu ca ca, anh cố ý chỉnh tôi sao?"
Minh Thù ngồi trên bậc thang, du khách lẻ tẻ đi ngang qua nhìn chằm chằm cô, đương nhiên cũng không ít người nhìn Lương Triệt.
"Rất đẹp trai a..."
"Bọn họ có phải là minh tinh không?"
"Không biết, tôi không chú ý cái này, bất quá minh tinh hẳn là sẽ không như thế đi ra ngoài chứ?"
Đám nữ sinh dừng chân quan sát.
Thỉnh thoảng sẽ truyền ra một hai tiếng kinh hô kích động.
"Tôi cõng em?" Lương Triệt quay lại ngồi xổm trước mặt cô.
Minh Thù đưa tay.
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt kéo Minh Thù lên lưng, nữ sinh bốn phía kinh hô không thôi.
"Má ơi! Thức ăn cho chó này tôi ăn đến nghẹn rồi."
"Nữ sinh thật xinh đẹp, nam sinh cũng rất đẹp trai, tôi giống như lại tin tưởng đến tình yêu rồi a."
"Tôi nhớ ra rồi, cô bé kia không phải diễn viên chính của Phong Hoa sao?"
Đám người bị nhắc nhở đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bọn họ lên mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458844/chuong-1353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.