Thôi Cảnh Dương: "..."
Thôi Cảnh Dương nhìn vết thương trên mu bàn tay mình cũng không có cảm thấy dị thường gì.
Mà đi bảy bước ngã cái gì...
Làm sao nghe đều có điểm giống là nói bừa.
Dù sao cũng phải cẩn thận, hắn không nhúc nhích, ung dung thản nhiên sờ điện thoại trong túi quần.
"Văn Địch, cô muốn làm gì?"
"Ai nha, Thôi tổng hiểu tôi rất rõ nha, xem ra nghiên cứu tôi không ít, anh sẽ không phải là coi trọng dung mạo xinh đẹp của tôi chứ.
Thôi Cảnh Dương: "..."
Coi như dung mạo cô rất đẹp, hắn cũng hoàn toàn không có dục vọng!!
"Cô vào bằng cách nào?"
"Nhảy cửa sổ a." Minh Thù chỉ chỉ cửa sổ mở ra bên cạnh, tự tin nói: "Chuyện nhỏ."
Thôi Cảnh Dương nhìn cửa sổ mở ra, biểu lộ hơi khó coi: "Cô tới nhà của tôi làm gì?"
"Không muốn làm gì, muốn xem đào phạm một chút."
Đào phạm?
Cái gì đào phạm?
Cô đang nói hươu nói vượn cái gì?
Minh Thù quan sát thần sắc của Thôi Cảnh Dương, đáy lòng kết luận hắn hẳn là không có ký ức.
Linh hồn thông qua giới môn, chín mươi chín phần trăm cũng có thể sẽ mất đi ký ức.
Nếu Thôi Cảnh Dương có ký ức, vậy chính hắn là có dị năng thiên phú.
"Cô tìm tới đây muốn cái gì?"
"Anh ngoại trừ cái mạng này còn có cái gì?"
Hắn thế nhưng là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, muốn cái gì mà không có?
Thôi Cảnh Dương tận lực ngăn chặn Minh Thù, chờ hắn người của hắn lên.
"Tiền? Tài nguyên? Tiền đồ? Cô muốn cái gì?"
"Không có, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458828/chuong-1337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.