Chương trước
Chương sau
Thôi Cảnh Dương: "..."
Thôi Cảnh Dương nhìn vết thương trên mu bàn tay mình cũng không có cảm thấy dị thường gì.
Mà đi bảy bước ngã cái gì...
Làm sao nghe đều có điểm giống là nói bừa.
Dù sao cũng phải cẩn thận, hắn không nhúc nhích, ung dung thản nhiên sờ điện thoại trong túi quần.
"Văn Địch, cô muốn làm gì?"
"Ai nha, Thôi tổng hiểu tôi rất rõ nha, xem ra nghiên cứu tôi không ít, anh sẽ không phải là coi trọng dung mạo xinh đẹp của tôi chứ.
Thôi Cảnh Dương: "..."
Coi như dung mạo cô rất đẹp, hắn cũng hoàn toàn không có dục vọng!!
"Cô vào bằng cách nào?"
"Nhảy cửa sổ a." Minh Thù chỉ chỉ cửa sổ mở ra bên cạnh, tự tin nói: "Chuyện nhỏ."
Thôi Cảnh Dương nhìn cửa sổ mở ra, biểu lộ hơi khó coi: "Cô tới nhà của tôi làm gì?"
"Không muốn làm gì, muốn xem đào phạm một chút."
Đào phạm?
Cái gì đào phạm?
Cô đang nói hươu nói vượn cái gì?
Minh Thù quan sát thần sắc của Thôi Cảnh Dương, đáy lòng kết luận hắn hẳn là không có ký ức.
Linh hồn thông qua giới môn, chín mươi chín phần trăm cũng có thể sẽ mất đi ký ức.
Nếu Thôi Cảnh Dương có ký ức, vậy chính hắn là có dị năng thiên phú.
"Cô tìm tới đây muốn cái gì?"
"Anh ngoại trừ cái mạng này còn có cái gì?"
Hắn thế nhưng là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, muốn cái gì mà không có?
Thôi Cảnh Dương tận lực ngăn chặn Minh Thù, chờ hắn người của hắn lên.
"Tiền? Tài nguyên? Tiền đồ? Cô muốn cái gì?"
"Không có, tôi không cần." Minh Thù đứng dậy, từ sau bàn đi ra: "Tôi càng thích anh hơn."
Thôi Cảnh Dương: "!!??"
Bản thân Thôi Cảnh Dương tự giải đọc một phen, đột nhiên có chút tự tin: "Cô muốn trở thành người của tôi?"
Về giá trị nhan sắc của mình, Thôi Cảnh Dương có chút tự tin.
Coi như không có thân phận tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, lấy giá trị nhan sắc của hắn cũng có thể làm một đám nữ nhân điên cuồng vì hắn.
Cho nên khi Minh Thù nói ra câu kia, Thôi Cảnh Dương cũng không có gì lạ.
Bất quá hắn cũng không thích cô...
Nhưng lúc này hắn muốn ổn định cô, ai biết nữ nhân này từ chỗ nào đến, có thủ đoạn gì nữa hay không.
"Sai rồi nha." Minh Thù chạy tới nơi cách hắn hai mét: "Tôi thích, là mạng của anh."
Thôi Cảnh Dương: "..."
Mạng?
Cô muốn mạng của mình?
Thôi Cảnh Dương kinh hãi trong lòng, nơi bị cắn trên tay lúc này như thiêu như đốt.
Hắn cúi đầu xem xét, cũng không có dị thường gì.
Bầu không khí trong thư phòng rơi vào quỷ dị.
"Không được..." Minh Thù đột nhiên đưa tay: "Nhìn thấy chữ X trên mặt anh tôi có chút không nhịn được cười."
Quá hài hước.
Tháp Thiên Khải nhất định là đang chỉnh cô.
Thôi Cảnh Dương: "??"
Cô có phải điên rồi hay không?
Thôi Cảnh Dương cảm thấy cô nhất định là điên rồi, người của hắn vì sao còn chưa lên!!
Ý nghĩ này vừa dứt, tiếng bước chân liền truyền tới, vệ sĩ cùng thư ký đồng thời xuất hiện tại cửa ra vào.
"Tổng giám đốc!"
Bọn vệ sĩ tràn vào thư phòng, bảo vệ Thôi Cảnh Dương ở giữa, nhìn chằm chằm Minh Thù.
"Bắt cô ta lại!"
Thôi Cảnh Dương ra lệnh một tiếng.
Bọn vệ sĩ lập tức tuôn về phía Minh Thù, đồng thời xuất thủ muốn chế phục Minh Thù.
Minh Thù linh hoạt nhảy từ trong vòng vây của vệ sĩ: "Ỷ đông ăn hiếp yếu nha, tổng tài các người đều không chú trọng như vậy sao?"
Bọn vệ sĩ lập tức một lần nữa vây quanh cô.
Nhưng Minh Thù vẫn luôn có thể tránh thoát sự công kích của bọn họ.
Một đám người trong thư phòng trình diễn trò chơi mèo vờn chuột.
Nhiều vệ sĩ như vậy cũng không bắt không một tiểu cô nương.
Thôi Cảnh Dương xanh mặt: "Bắt cô ta cho tôi!! Các người chưa ăn cơm sao, một nữ nhân cũng không đối phó được!!"
Vệ sĩ: "..."
Nữ nhân này càng giống như một con cá chạch.
Làm sao cũng bắt không được.
Minh Thù chơi đủ rồi, giẫm lên cái ghế nhảy lên mặt bàn: "Có bảo vệ cũng không nổi nha! Nhìn lưu tinh quyền của tôi..."
Ầm!
Trong phòng tràn ngập sương mù, bọn vệ sĩ không có chút phòng bị nào bị sặc đến nước mắt thẳng rơi.
Lưu Tinh quyền đâu?
Bom cay là thứ quỷ gì!
Bọn vệ sĩ không phân rõ phương hướng, chỉ cảm thấy có vật gì bay qua người, nhưng nước mắt vù vù rơi thật sự là không phân biệt được.
Lúc này Minh Thù đang đứng trước mặt Thôi Cảnh Dương, đang giơ một cục đá kim loại cổ quái.
Thôi Cảnh Dương cũng ngăn không được rơi lệ, hắn nghe thấy thanh âm nữ hài tử nói thầm.
"Cái đồ chơi này làm sao thu? Trực tiếp chơi chết? Không không không... Ta không giết người."
Thôi Cảnh Dương: "!!"
Hình như là đem cái đồ chơi này đặt ở giữa mi tâm?
Minh Thù đem cục đá tới gần mi tâm Thôi Cảnh Dương.
... Nhưng mà không có bất kỳ phản ứng gì.
Không được.
Thật chẳng lẽ muốn chơi chết?
Con sen, Tháp Thiên Khải nói muốn chờ số của hắn tận mới thu được.
Thú nhỏ nhịn không được nhắc nhở con sen nhà mình.
Lúc ấy cô rốt cục có nghiêm túc nghe Tháp Thiên Khải nói hay không!!
"Ồ." Phiền toái như vậy sao?
Trước tiên đánh một trận đã.
-
Minh Thù leo tường từ biệt thự ra, vừa nhấc mắt liền thấy Lương Triệt đứng đối diện.
"Tiểu ca ca."
Minh Thù đi băng qua đường, lập tức nhào tới.
Lương Triệt bị thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của nữ sinh dán vào thân thể hắn, nhịp tim của Lương Triệt lập tức phanh một cái.
Cô làm sao...
Lương Triệt không biết nên làm sao thả ra.
"Anh ở chỗ này chờ tôi?" Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Lương Triệt chỉ có thể nhìn rõ hình dáng của cô.
Lương Triệt có chút gian nan nói: "... Vừa vặn đi ngang qua."
Rõ ràng đều quyết định mặc kệ cô.
Thế nhưng là vừa mới nhìn thấy cô vẫn là không nhịn được cùng đi qua.
"Cô có thể buông tôi ra trước không?"
"Anh mỗi lần đều có thể đi ngang qua, thật là khéo." Minh Thù buông hắn ra, đứng vững thân thể: "Xem ra tôi thật đã hết thời, đều không có chó săn nào nguyện ý chụp tôi."
Lương Triệt nghe thấy mỗi lần đều có thể đi ngang qua, có chút chột dạ.
Nhưng phía sau câu nói kia...
Hắn nhíu mày nói: "Bị chụp không phải chuyện gì tốt, không ai chụp cô mới tốt."
"Vậy sau này anh chụp tôi chứ sao."
"..."
Minh Thù nghe thấy biệt thự bên kia có âm thanh huyên náo, cô thuận thế kéo tay Lương Triệt tay đi về phương hướng ngược lại.
Lương Triệt vốn muốn hỏi cô vì sao leo tường ra.
Nhưng bị cô dắt đi như thế nên cái gì cũng đã quên.
Chờ rời khỏi khu biệt thự, đi đến đường chính Lương Triệt mới lấy lại tinh thần.
Hắn hơi giãy dụa: "Văn tiểu thư, buông tôi ra."
"Ồ."
Buông ra liền buông ra thôi.
Nhiệt độ biến mất, nhưng trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm tinh tế kia.
Lương Triệt hơj nhấp môi dưới.
Để ngươi buông ngươi liền buông a!!
Lúc này đêm hôm khuya khoắt cũng không có người nào, Minh Thù cứ như vậy đi trên đường cái.
Lương Triệt đi theo sau cô một chút, giẫm lên bóng dáng của cô.
"Vừa rồi cô ở biệt thự của Thôi Cảnh Dương làm gì?" Hắn nghe thấy những âm thanh huyên náo kia.
Cô còn leo tường đi vào, leo tường ra.
Hắn vẫn luôn đi theo cô.
"Tôi muốn giết chết hắn ấy mà."
Lương Triệt: "!!"
Hắn đuổi kịp Minh Thù: "Hắn có phải là... Khinh bạc cô không?
Minh Thù: "???"
Nói trẫm khinh bạc hắn còn tạm được, hắn làm sao có thể khinh bạc trẫm?
Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Minh Thù, Lương Triệt cũng cảm giác được vừa rồi mình có hơi kích động.
"Tôi là hỏi, vì sao cô muốn giết hắn..." Vân vân... Giết chết?!
"Văn tiểu thư, giết người là phạm pháp!"
"Cho nên tôi không có giết hắn a." Minh Thù một mặt vô tội.
*
Cửu Thiếu: Vì sao cô có thể không áp lực chút nào tỏ tình với người khác, nhưng xưa nay không chịu tỏ tình với ta?
Tiểu tiên nữ: Nhìn xem đối tượng được cô ấy tỏ tình, ngươi còn muốn được tỏ tình sao?
Cửu Thiếu:... Vẫn là quên đi, hiện tại rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.