Chương trước
Chương sau
Thành trì của Vạn Kính Giới đều trôi lơ lửng giữa không trung.
Từ bên ngoài nhìn vào rất rung động, nhưng từ bên trong liền không cảm giác được gì, cùng mặt đất không khác nhau lắm.
Minh Thù tiến vào tửu lâu gọi một bàn đồ ăn.
"Anh giảm béo ăn ít một chút a." Minh Thù bảo vệ thức ăn đến vô cùng có lý chẳng sợ.
Vừa ăn một miếng Kỳ Ngự: "..."
Hắn đến cùng vì sao lại có một cô vợ nhỏ như thế!
Giảm cái gì béo!
Hắn có chỗ nào béo!
CMN!
Hắn cũng rất đói, lão tử cũng muốn ăn!
"Ai..." Minh Thù thở dài: "Quả nhiên không nên nuôi nam sủng, cũng dám cùng trẫm đoạt đồ ăn."
Kỳ Ngự trừng Minh Thù một chút, dù sao cô cũng sẽ không để ý dáng vẻ của mình thế nào, dứt khoát không để ý tới cô, vùi đầu ăn thật nhanh.
Minh Thù gõ gõ chén của hắn: "Tôi nói, anh ăn nhiều như vậy cẩn thận biến thành heo."
Kỳ Ngự a một tiếng: "Em phải cho tôi ăn nhiều, nếu không phải tôi, ai dám..." Cưới em!
Con ngươi Minh Thù híp lại.
Kỳ Ngự: "..."
Dược Hoàn!
Để ngươi nói bậy!
Để ngươi oán hận cô! Kia là vợ ngươi! Ngươi cho cô ăn không được sao?
Cầu sinh dục vọng làm cho Kỳ Ngự lập tức chân chó gắp thức ăn cho Minh Thù: "Khục... Cô vợ nhỏ, cái này ăn rất ngon."
Minh Thù cười với hắn một chút.
Kỳ Ngự cho là mình tránh được một kiếp, kết quả Minh Thù trực tiếp lấy hết đồ ăn trước mặt hắn đi rồi.
Kỳ Ngự: "??"
Kỳ Ngự gặm cơm trắng, hoàn toàn không dám đoạt cùng Minh Thù.
CMN một ngày nào đó lão tử sẽ xoay người làm chủ!! Ngươi chờ đấy cho lão tử!
"Mấy vị các hạ, mời vào bên trong!"
Ngoài điện có mấy người ăn mặc giống nhau tiến vào, kiêu căng mở miệng: "Chủ quán, tiểu thư của chúng ta bao hết, mau đuổi những người này đi, đừng làm bẩn mắt của tiểu thư chúng ta."
"Cái này..." Chủ quán chần chờ.
"Có đủ hay không?" Đối phương trực tiếp ném ra một túi linh thạch.
Chủ quán mở ra nhìn một chút, mặt mày lập tức hớn hở: "Đủ đủ đủ, mấy vị chờ một lát."
Chủ quán lập tức dặn dò tiểu nhị bắt đầu dọn dẹp.
"Hai vị các hạ, thật xin lỗi, tửu lâu đã bị bao hết, bữa này coi như chúng ta mời, xin ngài có thể rời khỏi chứ?"
Minh Thù bên này cũng rất nhanh có tiểu nhị tới, thái độ tốt vô cùng.
Ăn cũng không ít lắm, nghe thấy chủ quán mời đều sẽ rời đi.
Những thứ vừa ăn kia chủ quán bồi thường một chút cũng sẽ thức thời rời đi.
Dù sao loại người ra tay rộng rãi tại Vạn Kính Giới này bình thường thân thế đều có chút bối cảnh.
"Ta còn chưa ăn xong." Minh Thù không ngẩng đầu nói: "Ta cũng không thiếu tiền."
Cô sờ trên người lấy ra một túi linh thạch: "Ta cũng bao hết."
Tiểu nhị trợn tròn mắt.
Dường như chưa từng thấy qua loại thao tác này liền cầu cứu nhìn về phía chủ quán.
Chủ quán vội vàng chạy tới: "Thế nào?"
Tiểu nhị nói: "Vị các hạ này cũng muốn bao hết."
Chủ quán thuận theo hướng tiểu nhị chỉ nhìn sang, linh thạch đưa ra không ít hơn những người bên ngoài kia.
Nếu như bình thường có người bao hết, hắn cao hứng còn không kịp.
Bao hết so với bình thường có thể kiếm được nhiều hơn.
Thế nhưng gặp hai người đồng thời muốn bao hết.
Cái này cũng làm người ta nhức đầu.
"Các hạ." Chủ quán thấy Minh Thù không giống thường nhân, chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi, đã có một vị các hạ bao hết trước, bên này ta sẽ bồi thường cho ngài một chút..."
"Thế nhưng ta còn chưa ăn xong." Minh Thù chân thành nói: "Lãng phí là không đúng."
Chủ quán: "..."
Cô cũng không có cảm xúc dư thừa cảm trình bày một sự thật, lãng phí là không đúng.
"Chuyện gì xảy ra, làm sao còn chưa chuẩn bị cho tốt." Người bên ngoài nâng cao giọng nói thúc giục.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán chủ quán.
Hắn chỉ là mở một cái tiệm kiếm ít tiền lời nuôi sống gia đình, hôm nay làm sao lại gặp phải chuyện này.
Chủ quán đang muốn tìm biện pháp giải quyết thì nam nhân dẫn đầu bên kia đã không kiên nhẫn chờ nữa, trực tiếp đi tới.
Đi đến gần thấy rõ dung mạo của hai người, đối phương cũng sững sờ.
Hắn chưa từng thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, ngoại trừ kinh diễm, làm thế nào cũng đều sinh không nổi thích hoặc nảy ra tâm tư gì.
Tóc của nam tử bên cạnh có chút cổ quái, ở Vạn Kính Giới chưa từng thấy qua ai tóc ngắn như vậy...
Mặc dù như thế nhưng nam tử vẫn rất đẹp, không có chút cảm giác không hài hòa nào.
Nam nhân rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thô lỗ quát lớn: "Hai người các ngươi làm gì còn không đi nhanh lên!"
Hai người kia mặc dù dáng dấp thật đẹp những tu vi lại không cao.
Ở đây, coi như ngươi đẹp mắt nhưng không có tu vi, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành đồ chơi.
Nam nhân liền không đem hai người này để trong lòng.
Kỳ Ngự ngẩng đầu, ngữ khí không nhanh không chậm: "Vợ ta còn chưa ăn xong, ngươi rống cái gì?"
Ánh mắt Kỳ Ngự trầm tĩnh, đối phương đột nhiên đối đầu ánh mắt của hắn.
Rõ ràng con ngươi không có chút gợn sóng nào lại có một loại cảm giác bị ác thú nhìn chằm chằm khiến cho toàn thân người ta ớn lạnh.
Hắn lại bị ánh mắt của một tiểu bạch kiểm không có tu vi dọa sợ?
Lửa giận của nam nhân bốc lên: "Ăn cái gì mà ăn, đi nhanh lên, nơi này chúng ta đã bao hết!"
Minh Thù còn chưa kịp nói chuyện, âm thanh dõng dẹo từ bên ngoài vang lên: "Các ngươi làm cái gì, lâu như vậy còn chưa xong, các ngươi muốn bỏ đói ta có đúng không?"
Tiếp theo là một thiếu nữ bị người ta vây quanh tiến vào.
Thiếu nữ thần sắc không kiên nhẫn quát lớn: "Nuôi một đám rác rưởi các ngươi, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong."
"Tiểu thư bớt giận." Người bên cạnh thiếu nữ dồn dập cúi đầu, sợ chọc giận thiếu nữ.
Thiếu nữ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Minh Thù, cũng không có nhìn kỹ, chỉ là thuận miệng nói: "Bọn họ tại sao còn chưa đi, mau đuổi bọn họ ra ngoài, nhìn thấy những người này liền thấy phiền."
"Tiểu thư chờ một lát." Nam nhân lập tức nói: "Hai vị, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bây giờ rời khỏi còn kịp."
Minh Thù mỉm cười: "Ngươi kính rượu ta? Làm sao ta không thấy được, ngươi nói láo nha!"
Nam nhân: "..." Có bệnh a!
Nam nhân lửa giận khó nhịn: "Ta cảnh cáo một lần cuối cùng, đi nhanh lên!"
"Ta không đi thì thế nào?" Dựa vào cái gì để trẫm nhường? Trẫm không muốn a?
Lại nói, trẫm còn chưa ăn xong đâu!
Nam nhân nhìn bên kia vẫy gọi: "Ném hai người kia ra ngoài."
Chủ quán lúc này không dám lên tiếng, cùng tiểu nhị co rúc trong góc..
Thị vệ bên cạnh thiếu nữ lập tức tiến lên, chuẩn bị đem Minh Thù cùng Kỳ Ngự ném ra.
Minh Thù cũng không có bất kỳ động tác gì nhưng những người kia lại giống như bị người ta đánh bay.
Đại sảnh trong lúc nhất thời có một trận loạn hưởng.
Minh Thù vẫn chậm rãi ăn đồ ăn, dành thời gian nói chuyện: "Các ngươi tốt nhất đừng tới gần ta, xảy ra chuyện gì ta cũng không chịu trách nhiệm."
Nam nhân kinh hãi, vừa rồi hắn căn bản không nhìn thấy cô xuất chiêu.
Khí tức trên người cô cũng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng người của hắn ngay cả một góc áo của đối phương cũng không sờ được.
Thiếu nữ nghe thấy động tĩnh liền mang người đi tới: "Ngươi là ai, dám to gan gây khó dễ với bản tiểu thư..."
Ánh mắt cô ta rơi vào trên người Kỳ Ngự, trực tiếp trợn tròn mắt.
Minh Thù ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, mơ hồ có chút quen mặt.
Nhưng thần sắc trên mặt thiếu nữ lại làm cho con ngươi cô hơi trầm xuống.
Tiểu yêu tinh quả nhiên đẹp quá đi thôi.
Trẫm cũng rất đẹp!
Vì sao không thích trẫm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.