Chương trước
Chương sau
Đan Tinh lui ra ngoài, hắn lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Quốc chủ."
Nguyệt Qua đứng bên cạnh bình tĩnh gọi hắn một tiếng.
Đan Tinh thở ra một hơi: "Nguyệt Qua, ngươi đi tra một chút tộc nhân của họ Khích, thời gian tận lực phía trước... Tại thời điểm tam đại lục mới hình thành đi."
Nguyệt Qua ngân đồng chớp lên: "Tôn chủ có đầu mối gì sao?"
Đan Tinh nói: "Nguyệt Qua, những việc này không phải việc chúng ta nên hỏi."
Nguyệt Qua gật đầu: "Là Nguyệt Qua kích động."
Đan Tinh liếc hắn một cái: "Chuyện của Tháp Thiên Khải, tôn chủ nói chúng ta tạm thời đừng quản, những người kia muốn đi vào liền tùy bọn hắn thôi."
Nguyệt Qua tỏ ra đã hiểu.
Nguyệt Qua quay người rời đi, Đan Tinh ngửa đầu nhìn về phía Tháp Thiên Khải.
Cuộc chiến U Thủy, ba phần thiên hạ...
Hắn không có trải qua.
Trận chiến kia đều không lưu lại vết tích trên ghi chép.
Những người biết đã sớm bị lịch sử trường hà bao phủ, hiện tại người còn rõ ràng sợ là không nhiều lắm.
Đan Tinh gục đầu xuống, ngón tay ma sát hai lần, phất tay áo đi về nơi nghỉ ngơi của mình.
-
Đan Tinh vừa ngủ không bao lâu, bên ngoài chính là một trận ồn ào.
Hắn xoay người vội vã ra ngoài.
Những người này có bệnh a!
Ồn ào tới bên này!
"Quốc chủ."
"Có chuyện gì?" Đan Tinh một bên đi về nơi ồn ào kia, một bên hỏi thăm.
"Quốc chủ, là người trong tháp được truyền ra ngoài đều chết hết, hiện tại lại chạy đến náo bên chúng ta.
Đan Tinh nhìn nơi nghỉ ngơi của Minh Thù một chút, bên kia rất yên tĩnh, cũng không biết là nên thở phào hay là nên nơm nớp lo sợ.
Người gây chuyện bị chặn bên ngoài trận doanh của đại lục Huyền Tử, Đan Tinh không thấy được Long gia cùng người của hoàng thất Liệt Dương Quốc.
Sắc mặt Đan Tinh hơi đen, bọn hắn đây là đưa những người này tới để quậy sao!
"Dựa vào cái gì người dẫn đường của các ngươi ra được, người của chúng tôi lại chết? Đại lục Huyền Tử của các ngươi đang có âm mưu gì?"
"Nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích, để nữ nhân kia ra nói rõ ràng bên trong Tháp Thiên Khải phát sinh chuyện gì!"
"Đưa cô ta ra!Nói rõ ràng cho chúng tôi!"
Đan Tinh bước nhanh đi đến phía trước: "Câm miệng hết cho ta!"
Đan Tinh tốt xấu gì cũng là quốc chủ, là người làm chủ của đại lục Huyền Tử, thanh âm của người gây chuyện dần dần nhỏ lại."
Đan Tinh hừ lạnh một tiếng: "Lúc tiến vào Tháp Thiên Khải tôn chủ đã nhắc nhở qua các ngươi, sống chết có số, đều xem tạo hóa, người đi vào đều phải chuẩn bị tốt cho cái chết."
"Đan Tinh quốc chủ nói như thế không sai, thế nhưng tại sao chỉ có một mình cô ta còn sống ra ngoài, đây cũng quá ly kỳ!!"
Có người không phục hô to một tiếng.
"Đúng đấy, ta thấy tu vi của cô ta cũng không cao, người của chúng tôi đi vào đều chết còn cô ta vẫn sống đi ra, đây không phải làm cho người ta hoài nghi sao?"
"Đan Tinh quốc chủ, đại lục Huyền Tử của các ngươi sẽ không có âm mưu gì chứ?"
"Nếu quả thật không có gì, vì sao không chịu nói tình huống trong Tháp Thiên Khải như thế nào, không phải các ngươi muốn coi chúng ta thành đồ ngốc để đùa giỡn chứ!"
Mắt thấy thanh âm lại dần dần lớn, Đan Tinh một mặt hận đến muốn để cho người ta đem miệng của đám người này chặn lại.
Mình muốn chết, còn trách người khác còn sống.
"Ta sống đối với các ngươi mà nói là một chuyện không thể tiếp nhận sao?"
Thanh âm nhẹ nhàng theo gió đêm bay vào trong tai mọi người.
Đan Tinh quốc chủ trong lòng đập mạnh, xoay người nhìn lại.
Minh Thù đứng cách xa 2 mét, mỉm cười nhìn bên này.
"Đã như vậy." Cô nhấc chân đi lên phía trước, thuận tay rút ra một thanh kiếm trên người thị vệ bên cạnh: "Vậy các ngươi giết ta đi."
Chuôi kiếm đưa tới trước mặt người cách cô gần nhất.
Đan Tinh kinh hãi kêu một tiếng: "Tôn chủ!"
Hắn đoạt lấy kiếm, bị dọa đến trực tiếp quỳ xuống.
"Tôn chủ, xin bớt giận."
Cái quỳ này của Đan Tinh làm người bên ngoài bị dọa một vòng.
Nếu là diễn trò thì Đan Tinh đây cũng quá hết sức.
Thế nhưng hắn là quốc chủ Ly Dương Quốc, người cầm quyền của đại lục Huyền Tử.
"Ta không có tức giận." Minh Thù ngữ khí như thường: "Đứng lên đi."
Đan Tinh nuốt một ngụm nước bọt chậm rãi đứng lên, kín đáo đem kiếm đưa cho thị vệ bên cạnh, để hắn cầm ra xa một chút.
Đan Tinh nhìn về phía những người kia, trầm giọng nói: "Ta không biết các ngươi đã nghe cái gì, nhưng ta nói cho các ngươi biết, tôn chủ cùng những người đã chết kia không có chút quan hệ nào! Ai còn dám đến quậy đừng trách ta không nể mặt mũi!"
Có lẽ do cái quỳ kia của Đan Tinh nên những người này cũng không có lên tiếng.
Ánh mắt nhìn Minh Thù có chút cổ quái.
Đan Tinh cho người mời bọn hắn đi.
"Tôn chủ, ồn ào đến ngài rồi, ta sẽ gia tăng thủ vệ, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không phát sinh lần hai." Lại có lần thứ hai, hắn cũng không cần đứng ở chỗ này.
Minh Thù khóe miệng giật giật: "Ồn ào đến tôn chủ phu nhân của các ngươi, hắn rất khó dỗ."
Trẫm cũng trải qua rất gian nan!!
Đan Tinh xấu hổ: "Sáng mai ta sẽ tự mình bồi tội với tôn chủ phu nhân."
Minh Thù từ chối cho ý kiến, quay người trở về.
Đan Tinh đang âm thầm thở phào liền thấy cô dừng lại, xoay người nhìn qua: "Ngươi muốn ta chết hay là không muốn ta chết?"
Đan Tinh hai chân mềm nhũn, xém chút lại quỳ xuống.
"Tôn chủ..."
Nhưng Minh Thù cũng không có ý muốn nghe đáp án của hắn, hỏi xong liền đi về lều, rèm hơi rung nhẹ theo gió đêm.
Tụ Hoan không tiếng động đứng một bên, thấy Đan Tinh liền khẽ cúi người.
-
Minh Thù nằm lại bên cạnh Kỳ Ngự, Kỳ Ngự đưa tay kéo cô vào trong ngực, cọ xát gò má cô: "Cô vợ nhỏ."
Minh Thù rúc trong ngực hắn: "Ừ."
"Em còn có anh."
"Mặc kệ phát sinh cái gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em."
Minh Thù khoác tay bên hông hắn, cách lớp vải áo, đầu ngón tay có chút nóng rực.
Cô đáp nhẹ một tiếng: "Ừ."
"Vậy em... Giúp tôi một chút? Tôi rất khó chịu...Em cảm nhận được không?"
Minh Thù: "..."
Đúng đắn được ba giây a!
Đá xuống là được rồi!
Đương nhiên cuối cùng Minh Thù cũng không có đá xuống hắn xuống.
Kỳ Ngự không dám động vào Minh Thù, chỉ năn nỉ Minh Thù giúp hắn.
Bên tai là tiếng kiềm chế thở dốc của Kỳ Ngự, cô đột nhiên nhớ tới lời nói của thiếu nữ bên trong Tháp Thiên Khải kia.
Mượn ánh sáng nhàn nhạt cô nhìn Kỳ Ngự một chút, hắn hơi hơi lim dim mắt, một tay cùng cô mười ngón đan xen, một tay khác đang nắm ga giường.
Quần áo trên người thiếu niên lộn xộn, cánh môi đỏ khẽ nhếch, trên trán toàn là mồ hôi ướt nhẹp.
"Cô vợ nhỏ?" Thiếu niên hơi bất mãn gọi cô: "Em... Em thất thần sao?"
Minh Thù đột nhiên dừng lại: "Ài, anh khóc cho tôi xem một chút."
Kỳ Ngự đang khó chịu, nghe thấy Minh Thù nói thế, hắn giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Cái gì gọi là...
Khóc cho cô xem một chút?
Lão tử là loại người sẽ tùy tiện khóc sao?
Trò cười!
"Cô vợ nhỏ... Khó chịu..."
Minh Thù đè hạ thân, dán môi hắn: "Anh khóc một cái tôi sẽ giúp anh."
Kỳ Ngự: "..." CMN có bệnh a!
Toàn thân Kỳ Ngự nóng lên, trong nháy mắt hắn muốn đem người bên cạnh ép dưới thân thể, nhưng người đang đè hắn khí lực hơi lớn, chơi không lại.
Hắn làm sao khóc!
Người nên khóc không phải cô sao?
Dựa vào cái gì muốn lão tử khóc!
Nam tử hán đại trượng phu!
Khóc thì khóc!
Kỳ Ngự ấp ủ một chút, có thể là nguyên nhân sinh lý nên thân thể rất khó chịu, không tìm được chỗ để phóng thích, hốc mắt rất nhanh liền có chút ẩm ướt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.