Chương trước
Chương sau
Tháp Thiên Khải.
Đột phát sự kiện làm cho đám người không dám động, nhưng cũng chỉ là một buổi tối.
Rạng sáng ngày thứ hai bọn họ vẫn triệu tập người chuẩn bị tiến vào tháp.
Không mạo hiểm sao có thể có thu hoạch.
Trong truyền thuyết bên trong Tháp Thiên Khải có bí bảo, thậm chí có người nói có thể tìm được cầu trường sinh bên trong Tháp Thiên Khải.
Người của Vạn Kính Giới lợi hại, thế nhưng hôm đó bọn họ vẫn chưa đi tới tầng cuối cùng.
Phía nam dần dần có người hội tụ, đều là người chuẩn bị tiến vào tháp.
Đan Tinh mặt không đổi quan sát.
"Quốc chủ." Trưởng lão Vinh gia đi đến trước mặt Đan Tinh, sau khi hành lễ nói: "Vì sao chúng ta không tham dự? Nếu bọn họ ở bên trong đạt được cơ duyên... đại lục Huyền Tử gần trăm năm suy thoái, nếu là tại..."
Nói đại lục của mình không tốt, Vinh trưởng lão cũng không khá là bao.
Đan Tinh ngữ khí thản nhiên: "Ngươi cho rằng Tháp Thiên Khải này muốn vào là vào?"
Vinh trưởng lão nhìn về phía Tháp Thiên Khải: "Đây không phải đã mở ra sao?"
Đan Tinh tựa hồ lười nói nhảm: "Ta không có ngăn các ngươi, các ngươi muốn đi cứ việc đi."
Vinh trưởng lão nhíu mày.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy mỗi một đời quốc chủ khi nhìn Tháp Thiên Khải tựa hồ cũng rất cấm kỵ.
Vinh gia cùng Cao gia tại đại lục Huyền Tử địa vị cũng không thấp, trong gia tộc nhân số thịnh vượng, thị tộc khổng lồ.
Ngày bình thường quốc chủ đều sẽ cho bọn họ mấy phần mặt mũi.
Ngày hôm nay lại trực tiếp cự tuyệt...
Khóe mắt Vinh trưởng lão hiện lên một tia ánh sáng, hắn thuận theo nhìn qua, cửa tháp chính từ từ mở ra.
Người phía dưới bay lên rơi vào trước cửa tháp, tiếp theo liền đạp một cái kim quang liền biến mất.
Sau khi tất cả mọi người vào trong, cửa tháp chậm rãi đóng lại.
Vinh trưởng lão lúc này coi như phái người cũng không kịp, chỉ có thể nhìn cửa tháp triệt để đóng lại.
Lần này không chờ quá lâu, người buổi sáng đi vào, ban đêm liền bị đưa ra.
Tính cả sáu người của đại lục Sùng Thiên lần trước chưa đi ra đều nằm cùng một chỗ.
Cục diện có chút tĩnh mịch, thi thể xếp thành một hàng, không một người nói chuyện.
Leng keng leng keng ——
Tiếng chuông thanh thúy từ xa truyền đến.
Người bên cạnh Đan Tinh lập tức nói: "Quốc chủ, quốc sư Nguyệt Qua đến."
Sư tử cao lớn uy mãnh nện từng bước ưu nhã, chậm chạp xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nam tử ngân đồng tóc đen ngồi trên lưng sư tử, phong thần bay phất phơ.
Âm thanh là từ chiếc chuông trên cổ sư tử, phát ra âm thanh thanh thúy vang dội.
Đằng sau sư tử là một chiếc xe ngựa chậm rãi đi theo, kéo xe ngựa là Tuyết Long khó gặp của Vạn Kính Giới.
Phía sau xe ngựa là một đám người áo xanh đi theo, có nam có nữ, người nào cũng mỹ mạo thanh tú, lúc đi tay áo tung bay, linh khí bức người.
Đan Tinh đứng dậy đi về hướng xe ngựa.
Nguyệt Qua xoay người leo xuống: "Quốc chủ."
Đan Tinh gật đầu, nhìn về phía sau xe ngựa.
Đan Tinh tự mình nghênh tiếp, đám người bên kia cũng tò mò quan sát.
Xem như là quốc sư Nguyệt Qua, cũng không cần đến quốc chủ tự mình nghênh đón a?
Mà lại chiếc xe ngựa kia... Bên trong là ai?
Có thể để cho quốc sư tự mình dẫn đường.
Tụ Hoan cúi người: "Xin chào quốc chủ Ly Dương Quốc."
Người phía sau im ắng hành lễ, cũng không lên tiếng.
Đan Tinh không biết Tụ Hoan, nhưng hắn biết bên cạnh tôn chủ có một nữ tử áo tím, tên Tụ Hoan.
Đan Tinh thay đổi tư thái quốc chủ cao cao tại thượng, chắp tay: "Tụ Hoan cô nương, làm phiền mời tôn chủ."
Tụ Hoan hơi gật đầu, tiến lên đẩy rèm ra.
Ngón tay trắng nõn như sứ đặt vào lòng bàn tay Tụ Hoan, váy áo nền trắng hoa văn đỏ từ trong rèm hiện ra.
Nữ tử từ trên xe ngựa nhảy xuống, cô đưa tay đặt trên đầu lông mày nhìn về phía Thiên Khải Tháp.
Trong nháy mắt ngửa đầu, dung mạo khuynh thế tuyệt trần bị ánh sáng soi ra, chậm rãi lưu chuyển đem kim quang bao phủ, phảng phất đột nhiên tăng thêm thánh khiết.
Bốn phía mơ hồ đều có âm thanh hít hơi.
Bị dung mạo của nữ tử làm cho kinh diễm.
"Đây là ai vậy?"
"Không biết, dung mạo này nếu ta đã gặp qua tuyệt đối sẽ không quên!!"
"Nhìn dáng vẻ của quốc chủ Ly Dương Quốc như vậy, thân phận của cô nương này so với hắn còn lợi hại hơn?"
"Ta nhìn trên người cô ấy ngoại trừ linh khí nồng đậm ra hình như không có chỗ nào đặc biệt."
"Chính là dung mạo xinh đẹp một chút..."
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, tiếng bàn luận xôn xao dần dần vang lên, tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc, kinh diễm các loại ánh mắt cổ quái đều rơi trên người cô.
"Ách..."
Minh Thù phát ra một đơn âm tiết, sau đó nhìn về phía y Đan Tinh vẫn bảo trì tư thế chắp tay: "Lại đổi người... Ngươi tên gì?"
"Quốc chủ thứ 176 của Ly Dương Quốc, Đan Tinh."
Minh Thù ồ lên một tiếng: "Lo lắng hãi hùng?"
Đan Tinh: "..."
Cái kia không phải hãi hùng!!
Minh Thù hiển nhiên chỉ là thuận miệng nói, cũng không có truy cứu tới cùng ý của Đan Tinh là gì.
Cô quay người, vươn tay về phía rèm: "Ở bên trong lề mề cái gì, xuống đây."
Đan Tinh kinh ngạc nhìn về phía Nguyệt Qua, trong xe ngựa còn có người?
Nguyệt Qua gật đầu.
Kỳ Ngự nhô nửa người ra, thiếu niên ngũ quan tinh xảo, có một loại vẻ đẹp xâm nhập làm cho người ta nhìn hoài không thôi.
Khóe môi khẽ mím, ánh mắt rũ xuống, nhìn qua tựa hồ có chút không cao hứng.
Làm cho người ta có một loại cảm giác muốn đem tất cả đồ tốt nhất trên thế gian dâng đến trước mặt hắn, cung cấp cho hắn chọn lựa, để hắn cười một cái.
"Ta phii, người này cũng quá đẹp? Nữ sao?"
"Lớn lên so với nữ tử còn đẹp hơn, ta còn muốn động tâm..."
"Hai người này có lai lịch gì?"
"Sẽ không phải là con gái riêng của quốc chủ Ly Dương Quốc chứ?"
"Phi, ngươi không nghe quốc chủ Ly Dương Quốc gọi là gì sao? Tôn chủ? Xưng hô này quá kỳ quái, trên đại lục của chúng ta có người như vậy sao?"
"Ai nha, bất kể nói thế nào, tiểu ca ca đẹp mắt như vậy rất khó gặp."
"Ta đột nhiên muốn yêu đương..."
Trong đám người phản ứng kích động, nếu như không phải trở ngại đây là địa bàn của Ly Dương Quốc, đoán chừng có người đều muốn đi qua tới gần nhìn xem.
Người trước đó nói chuyện cuộc chiến U Thủy cũng ở trong đám người, hắn khẽ nhíu mày nhìn nữ tử kia.
Nữ tử này, hình như đã gặp ở nơi nào...
Đan Tinh lúc này đang nhìn tôn chủ trong miệng hắn cẩn thận vịn thiếu niên kia xuống tới.
Tròng mắt của Đan Tinh đều muốn lồi ra ngoài.
Đan Tinh thận trọng hỏi: "Tôn chủ, vị này chính là?"
Minh Thù đường đường chính chính giới thiệu: "Tôn chủ phu nhân."
Kỳ · Tôn chủ phu nhân · Ngự: "..." Giết cô nhanh hơn hay là tự sát nhanh hơn?
Đan Tinh cũng bị mấy chữ tôn chủ phu nhân làm cho khiếp sợ, một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Đan Tinh sắc mặt hơi miễn cưỡng nói: "Xin chào tôn chủ... Phu nhân..."
Khóe miệng Kỳ Ngự giật một cái, vì sao bọn họ có thể tiếp nhận loại thuyết pháp này?!
"Khục..." Đan Tinh tằng hắng một cái: "Tôn chủ, có muốn nghỉ ngơi một lát rồi bàn chuyện không?"
Minh Thù nắm tay Kỳ Ngự: "Không cần, đã có bao nhiêu người tiến vào?"
"Người của đại lục Sùng Thiên trước đó đi vào một nhóm,sáng nay đi vào một nhóm, nhưng vừa rồi tất cả mọi người đều bị đưa ra ngoài."
Minh Thù không có gì ngoài ý muốn: "Chết rồi?"
Đan Tinh gật đầu.
*
Tớ liệt kê quan hệ một chút..
Đại lục Huyền Tử: Đan Tinh ( quốc chủ Ly Dương Quốc),Cao gia, Vinh gia (Ly Dương Quốc là quốc gia duy nhất của đại lục Huyền Tử)
Đại lục Sùng Thiên: Liệt Dương Quốc (Đông Nguyên không chỉ có một quốc gia, cái khác tớ không có viết, đại lục này là lấy quốc gia phân chia)
Đại lục Đông Nguyên: Long gia (đại lục này lấy thế gia cùng tông môn phân chia)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.