Chương trước
Chương sau
"Lục tiểu thư, đại biểu đại hội hai khu lần thứ mười muốn bắt đầu."
Trợ lý nhắc nhở Lục Ngưng ăn mặc chỉnh tề.
Lục Ngưng khẽ vuốt cằm, tầm mắt từ văn kiện ngẩng đầu lên, biểu thị mình biết rồi.
Đúng giờ cô liền lên xe tiến về khu Tây Thành họp.
Ngoài cửa sổ xe, khu Đông Thành không giống như nơi cũ nát trước kia, biểu hiện của mọi người cũng không chết lặng, dường như vẫn có hi vọng.
" Chào Lục tiểu thư."
" ChàoLục tiểu thư"
Người đi ngang qua dồn dập chào hỏi, Lục Ngưng một đường gật đầu đi tới phòng họp.
Trong phòng họp đã có không ít người ngồi, Diệp Văn Ký cũng ở đó, còn lại chính là đại biểu của hai khu cùng người của chính phủ.
Lục Ngưng tới muộn, cô áy náy nói một tiếng xin lỗi, sau đó ngồi xuống.
Lần hội nghị này chủ yếu thảo luận việc chỉnh sửa luật pháp của hai khu, Lục Ngưng họp xong ra ngoài đã có chút không biết mình đang ở chỗ nào.
Hoa mắt chóng mặt đứng trong hành lang.
Mệt mỏi quá a...
"Lục tiểu thư."
Lục Ngưng lập tức đứng thẳng người, lễ phép nhìn người vừa tới: "Diệp tiên sinh."
Diệp Văn Ký gật đầu: "Cùng đi?"
Diệp Văn Ký đã lên tiếng, Lục Ngưng có thể nói không được sao, trên đường đi ra ngoài, Diệp Văn Ký đều nói mấy vấn đề trong hội nghị chưa nói.
Lục Ngưng nghiêm túc lắng nghe, cũng đưa ra ý kiến của mình.
Đường đi ra ngoài không lâu lắm, nhưng hai người cũng đã nói rất nhiều vấn đề.
"Lúc ấy..." Diệp Văn Ký đột nhiên chuyển chủ đề: "Cô cũng ở đó, Tiểu Tịch không có để lại lời gì?"
Lục Ngưng sửng sốt một chút, một lát sau nói: "Diệp tiên sinh nói, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của ngài."
Kỳ thật Diệp Tịch cái gì cũng không để lại.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Diệp Văn Ký, Lục Ngưng không đành lòng.
Diệp Văn Ký thở dài, không nói gì thêm.
Hai người ra khỏi tòa nhà, trợ lý nhỏ của Diệp Văn Ký liền chạy tới giúp hắn cầm đồ.
Trợ lý của Lục Ngưng cũng chầm chậm tới.
"Lục tiểu thư, đi đường cẩn thận."
"Diệp tiên sinh, hẹn gặp lại."
Diệp Văn Ký lên xe rời đi, trợ lý của Lục Ngưng vừa vặn đi đến bên người cô: "Lục tiểu thư, họp thuận lợi chứ•
"Ừ, vẫn tốt." Lục Ngưng gật đầu: "Đi thôi."
"Lục tiểu thư..." Trợ lý gọi cô lại: "Ban Lan tới."
Lục Ngưng thuận theo ánh mặt trợ lý nhìn sang, Ban Lan đứng dưới một gốc cây đang nhìn cô bên này.
Lục Ngưng đem đồ giao cho trợ lý: "Cậu về trước đi."
"Được rồi, Lục tiểu thư."
Trợ lý chạy như một làn khói.
Lục Ngưng đi về phía Ban Lan: "Ban Lan, sao cậu lại tới đây?"
"Lục Ngưng tỷ." Ban Lan nâng lên nụ cười: "Tôi nghe nói cô họp ở đây, vừa vặn có thời gian nên ghé qua đây."
Ban Lan mặc âu phục, vẻ ngây thơ đã được đổi thành một nam nhân thành thục.
Nhưng hắn vẫn luôn gọi cô là Lục Ngưng tỷ.
"Ban Lan, cậu không cần..."
"Lục Ngưng tỷ, tôi thật đói, chúng ta đi ăn cái gì đi."
Lục Ngưng nhìn Ban Lan, cuối cùng cũng không có cự tuyệt.
Cùng Ban Lan ăn cơm tựa hồ là thời điểm cô buông lỏng nhất, không cần cân nhắc vấn đề của hai khu, cũng không cần cân nhắc cái khác.
"Lục Ngưng tỷ, đừng uống." Ban Lan ngăn Lục Ngưng uống rượu."
"Ban Lan, để tôi uống đi." Lục Ngưng đẩy tay hắn ra: "Như vậy sẽ không suy nghĩ đến chuyện không vui."
Ban Lan muốn nói lại thôi nhìn cô, chậm rãi buông tay ra.
Cô nhớ kỹ tình hình ngày hôm đó.
Vô số kim quang vây quanh bọn họ như thần linh giáng thế.
Cô vẫn cảm thấy cô ấy không phải người bình thường, một khắc này cô càng vững tin hơn.
Cô ấy không phải người bình thường.
Cô ấy nói, cô không sai, chỉ là dùng biện pháp sai.
Cô ấy còn nói với cô là cố lên.
Nhưng ngay lúc đó trong nháy mắt cô ấy đã không thấy tăm hơi.
Thân thể của bọn họ vẫn còn, nhưng đều không một tiếng động.
Số tuổi thọ còn thừa của tấm thẻ về 0.
Sau đó chính là thế giới thiết lập lại, nhưng sau khi thiết lập lại thế giới cũng không thấy bọn họ.
Không có Giáng Tuyết, không có Diệp Tịch...
Bọn họ phảng phất như không tồn tại.
Thế nhưng trong trí nhớ của bọn cô, bọn họ vẫn tồn tại.
Có đôi khi Lục Ngưng cũng muốn có lẽ cô chỉ nằm mơ, không có cái gì là thế giới thiết lập lại.
Hết thảy đều là giấc mơ.
Sau khi thế giới thiết lập lại cô có một đoạn thời gian tinh thần sa sút rất dài, về sau mới tỉnh lại.
Hai khu hiện tại rất hòa bình, mà thiết lập lại vẫn chưa có xuất hiện,có người phát hiện tấm thẻ tuổi thọ bắt đầu chuyển biến.
Tuổi thọ trên thẻ tuổi thọ không thể bị cướp nữa, nhưng lại có được những công dụng khác.
Tỉ như cô vậy.
Tỉ như Diệp Tịch đã từng như thế...
Mặc dù hiện tại cô cũng không biết sẽ biến hóa như thế nào, là tốt hay là xấu, nhưng bọn họ vẫn đang chuyển biến theo phương hướng tốt không phải sao?
Tương lai sẽ tốt.
Tương lai...
Lục Ngưng đau đầu muốn nứt, cô chậm rãi mở mắt ra, đưa tay đỡ lấy trán.
Tối hôm qua hình như uống quá nhiều...
Lục Ngưng thả tay xuống, tay tiếp xúc đến làn da ấm áp, cô bỗng nhiên dừng lại.
Một lát sau hơi cứng đờ nhìn về phía người bên cạnh.
Lục Ngưng cơ hồ là lăn xuống giường, bọc lấy cái chăn ngồi dưới đất.
Người trên giường hoàn toàn bị lộ ra, trên thân vẫn còn có thể trông thấy một chút vết tích mập mờ.
Lục Ngưng: "..." Tối hôm qua cô đã làm cái gì?
"Lục Ngưng... Tỷ?" Người trên giường mở mắt ra, có chút mê mang nhìn cô.
Sắc mặt Lục Ngưng ửng đỏ, lấy y phục của mình, quấn ga trải giường tiến vào phòng tắm.
Cô cố ý ở bên trong đợi một lúc mới ra ngoài, Ban Lan đã mặc quần áo tử tế.
"Ban Lan." Lục Ngưng gọi hắn: "Đêm qua..."
Vừa rồi cô đã kiểm tra qua, quả thực đã phát sinh quan hệ...
Uống rượu hỏng việc a!
Tối hôm qua cô đến cùng đã uống bao nhiêu rượu.
Ban Lan cười cười: "Lục Ngưng tỷ, đã trễ giờ làm của tôi, tôi đi trước."
Đối với chuyện tối hôm qua hắn cũng không nhắc tới một lời.
Ban Lan rũ mắt, đi qua người cô.
Lục Ngưng giữ chặt hắn: "Ban Lan, chúng ta hẹn hò đi!"
Ban Lan dừng lại: "Lục Ngưng tỷ, đêm qua là tôi không biết kiềm chế, là tôi có lỗi với cô, vốn nên là tôi phải chịu trách nhiệm với cô, nhưng tôi biết..."
Nụ cười hắn có chút nhợt nhạt: "Cho nên, Lục Ngưng tỷ không cần miễn cưỡng hẹn họ với tôi, hi vọng cô không trách tôi, thật xin lỗi."
Ban Lan đẩy tay Lục Ngưng ra, Lục Ngưng đột nhiên nghiêng người qua hôn hắn.
Con ngươi Ban Lan có chút trừng lớn.
Lục Ngưng không có rành việc hôn, chỉ có thể vụng về cắn hai lần: "Tôi thật lòng."
Nhưng năm này Ban Lan vẫn luôn đi theo cô, cô không phải không biết.
Cô cũng không phải là không tâm động.
Thế nhưng cô không dám nói.
Cô cũng sợ hãi khi nói.
Nguyên nhân đầu tiên cô không trả lời bởi vì Ban Lan nhỏ hơn cô.... mặc dù chỉ nhỏ hơn mấy tháng, thế nhưng nhỏ hơn chính là nhỏ hơn rồi.
Nguyên nhân thứ hai là chuyện cô làm hiện tại đương nhiên sẽ có người muốn mạng của cô, bên người cô nguy cơ trùng trùng.
"Lục Ngưng tỷ..."
Ban Lan sững sờ tại chỗ.
"Cậu không muốn hẹn hò với tôi?" Lục Ngưng lúc này đã quên đi sự ngượng ngùng.
"Muốn a..." Ban Lan thì thầm một tiếng, nằm mơ cũng muốn.
Nhưng hắn sợ, đây chính là đang nằm mơ.
Lục Ngưng: "Vậy cậu còn không đáp ứng?"
Ban Lan ôm eo Lục Ngưng. "Tôi không có nằm mơ chứ?"
"Không có."
Ban Lan ôm Lục Ngưng xoay quanh, nụ cười bò lên tận đuôi lông mày.
Hai người ngã xuống giường, ngón tay Ban Lan lướt qua mi tâm cô, trong con ngươi cất giấu sự yêu thích tuôn ra: "Lục Ngưng tỷ, anh thích em."
"Em cũng thích anh."
Ban Lan cúi đầu hôn Lục Ngưng.
Hắn cũng có tâm tư, đêm qua là hắn cố ý dẫn dụ cô...
Đương nhiên đời này hắn sẽ không nói ra.
Ta cẩn thận từng li từng tí giấu đi sự yêu thích, giao cho ngươi thứ quý giá nhất. —— Lục Ngưng
*
Vị diện này liền tới đây thôi, nguyên nhân thế giới một lần nữa thiết lập sẽ viết sau sẽ, đây coi là phục bút của vi diện thực tế đi.
- - Cô vợ nhỏ, ta tới đây a!! --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.