Minh Thù rất hối hận, ngay từ đầu không nên giúp hắn, Diệp Tịch từ khi mở ra cửa chính thế giới mới liền bắt đầu dây dưa không bỏ.
"Tôi nói, đầu của cậu một ngày không thể suy nghĩ những thứ khác sao?"
Diệp Tịch rất vô tội: "Darling, tại sao tôi phải nghĩ thứ khác? Điều tôi nghĩ chỉ có mình em."
Minh Thù: "... Có thể theo đuổi những thứ khác hay không?"
Diệp Tịch tiếp tục: "Darling chính là điều tôi muốn theo đuổi."
"Ngoại trừ tôi!"
Diệp Tịch suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có."
Minh Thù có chút phát điên: "Giấc mộng đâu? Lý tưởng đâu?"
Có thể suy nghĩ về tương lai hoài bão một chút hay không!
Đồ ăn vặt của trẫm đều muốn khởi nghĩa tạo phản!
"Giấc mộng là em, lý tưởng cũng là em." Diệp Tịch một mặt kiêu ngạo: "Darling, tôi thích em nhất."
"Tôi làm sao nói cho cậu không..."
"Tôi chỉ còn hơn nửa năm sẽ phải chết."
"..."
Minh Thù nghĩ đến tuổi thọ đếm ngược trên thẻ, cả người có chút buồn bực, cô đã thử dẫn dắt hắn khôi phục ký ức, nhưng một chút tác dụng cũng đều không có!
"Tôi chỉ muốn cùng darling có nhiều hồi ức hơn." Diệp Tịch ngữ khí cô độc: "Em nói, tôi không phải người của thế giới này, thế nhưng tôi vẫn không nhớ rõ, tôi không biết chúng ta còn có thể gặp nhau hay không. Nếu thế giới này thiết lập lại, tôi cũng không có cách nào bắt đầu lại từ đầu..."
"Nói bậy cái gì." Minh Thù tát vào đầu hắn một cái, sau đó kéo đầu hắn ấn trong ngực mình: "Cậu cả ngày đoán mò, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458766/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.