Diệp Tịch quả thật đã tỉnh, bác sĩ Diệp gia vây quanh trước giường bệnh làm kiểm tra.
Thời điểm khi nam nhân cùng Minh Thù xuất hiện, Diệp Tịch liền giương mắt nhìn qua.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn mỉm cười.
"Thiếu gia..."
Diệp Tịch đẩy người đang vây quanh hắn ra đi thẳng đến cửa.
Ánh mắt nam nhân có chút mềm nhũn: "Tiểu Tịch..."
Hắn giang hai tay chuẩn bị nghênh đón con của mình, nhưng Diệp Tịch lướt qua hắn, trực tiếp nhào về người đứng bên cạnh hắn.
Minh Thù bị Diệp Tịch ôm vào ngực.
Hắn nói nhỏ bên tai Minh Thù: "Darling, tôi biết em sẽ đến."
Nam nhân: "..."
Mọi người nhìn nam nhân, nam nhân xấu hổ đưa tay chắp sau lưng.
Nếu đã nhận biết cô bé này hẳn là giữ được ký ức trước kia.
Cũng không biết... Ký ức trước khi xảy ra tai nạn có còn hay không.
Đứa con trai này của hắn...
Diệp phụ nặng nề thở dài.
Thân thể Diệp Tịch còn rất yếu ớt, cần phải kiểm tra thật tốt lần nữa.
Thời điểm kiểm tra, Diệp Tịch không buông Minh Thù ra, các bác sĩ không còn cách nào chỉ có thể cứ như vậy kiểm tra.
Vẻ mặt của Diệp phụ bình tĩnh hơn nhiều, mỗi lần tỉnh lại đều là tình huống như vậy, hắn cũng đã quen rồi.
Chờ bác sĩ ra ngoài, Diệp phụ mới nặng mới tiến tới, mang theo một chút chờ mong hỏi: "Tiểu Tịch, con còn nhớ rõ sao?"
Diệp Tịch nhìn Diệp phụ một chút, lại nhìn Minh Thù, hắn đương nhiên biết người kia là ai, lần trước lúc tỉnh lại hắn cũng như thế này.
Hắn cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458760/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.