Biết mình đơn phương thế bạt, khuôn mặt đáng yêu của Lạc Yến hiện ra một nụ cười cổ quái, sau đó liền khôi phục trấn định.
Minh Thù hỏi hắn: "Cậu có biện pháp rồi?"
Vừa khôi phục trấn định Lạc Yến: "..."
Biểu tình thiếu chút nữa sụp đổ.
Hắn có biện pháp cái rắm!
Nhưng Minh Thù hỏi, Lạc Yến không thể không trả lời, hắn nhẫn nhịn gần một phút: "Kích thích hắn một chút, xem hắn có thể khôi phục hay không."
"Kích thích thế nào?"
Tiểu cô nương giơ bàn tay nhỏ làm ra một động tác cắt cổ.
Lạc Yến âm dương quái khí: "Bên bờ sinh tử dễ dàng bị kích thích nhất."
"Ha ha, cậu thử một chút."
"..."
Lạc Yến nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình, yên lặng từ bỏ cái ý định muốn đánh người này.
"Tại sao cậu không trực tiếp nói cho hắn biết?" Minh Thù không nói bởi vì cô đối với Kỳ Ngự hết thảy vẫn chưa quen thuộc, không biết nên nói từ chỗ nào.
Nhưng tên Lạc Yến biến thái này không có khả năng không quen?
"Coi như nói cho hắn biết, những ký ức này cũng chỉ là thuật lại, hắn nghĩ không ra cũng sẽ không làm được gì." Lạc Yến nói: "Biện pháp đơn giản nhất chính là để hắn khôi phục ký ức."
Minh Thù nhún vai, dù sao cô cũng không có biện pháp gì.
Cái mũi nhỏ của Lạc Yến hơi hít lại: "Tôi... Để tôi suy nghĩ."
Vẻ mặt Lạc Yến chăm chú không ít.
"Bất quá thời gian thật sự không nhiều lắm."
Hắn luân lạc tới thân thể này cũng bởi vì thời gian không nhiều.
Lạc Yến lại liếc Diệp Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458753/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.