Chương trước
Chương sau
Hung thủ đã bắt được, phải nói như thế nào cùng dị năng giả, đây là vấn đề Phó Vân Bách cùng cục quản lý đang bận tâm.
Mục đích của Dịch Giảo Giảo là muốn từ cục quản lý bên này nghe ngóng một vật, nam nhân kia là đến để hỗ trợ cô ta.
Dị năng tinh thể.
Nghe đồn vật kia có thể làm cho người bình thường sở hữu dị năng, bất quá đều là nghe đồn, cho tới bây giờ đều chưa có chứng cứ chứng thực.
Bất quá dị năng tinh thể vẫn luôn được cục quản lý bảo vệ kỹ càng, chứng minh tác dụng của nó tuyệt đối không phải bình thường.
Dịch Giảo Giảo chui vào cục quản lý dị năng cũng là vì cái này, phía sau cô ta còn có một tổ chức khổng lồ.
Dịch Giảo Giảo nói mình bị uy hiếp cũng không sai, trong tay đối phương đang nắm giữ vật quan trọng của cô ta nên không thể không đáp ứng... Đương nhiên cô ta đối với dị năng tinh thể trong miệng người kia cũng cảm thấy hứng thú.
Ngụy Nhã Huyên chết, hoàn toàn là cô ta tự mình xui xẻo.
Nam nhân kia là sợ Ngụy Nhã Huyên ra ngoài nói lung tung, bại lộ Dịch Giảo Giảo cho nên mới ra tay sát hại.
Dịch Giảo Giảo cùng nam nhân đều được đưa về cục quản lý chờ xử lý.
Những người này không thể dùng pháp luật để xử lý, cục quản lý có pháp luật chuyên môn đối với dị năng giả.
Đương nhiên là được được chính phủ tán thành.
Hung thủ đã bắt được, hoạt động tiếp tục.
Nhưng vào ban đêm, những người sở hữu dị năng đều bị triệu tập, khẩn cấp đưa trở về.
Minh Thù tiến vào xem tình trạng vệ sĩ đang trong trạng thái phòng bị: "Xảy ra chuyện gì?"
Vệ sĩ đáp: "Cục quản lý bị người ta xâm nhập, nghe nói bị mất thứ gì đó, hiện tại những người sở hữu dị năng đều bị triệu tập trở về.
Minh Thù khẽ nhíu mày.
Chính phủ vẫn an bài chuyên cơ cho bọn họ. Phó Vân Bách đem Trang Mông Mông nhét vào.
Bất quá Minh Thù cũng không thấy Phó Vân Bách.
Mấy chiếc trực thăng ở sân bay theo thức tự cất cánh, ầm ầm hướng về phía cục quản lý tiến đến.
Máy bay của Dư Thâm ngừng ở phi trường cũng không có đến cục quản lý.
Thời điểm xuống máy bay, Minh Thù nhìn thấy một vị phụ nhân mang theo một đám vệ sĩ áo đen đang chờ ở đó.
Dư Thâm vừa xuống bà lập tức chạy tới, thần sắc khẩn trương lại lo lắng.
"Tiểu Thâm, không sao chứ?"
"Mẹ." Dư Thâm kêu một tiếng: "Con không sao."
Dư mẫu duy trì một khoảng cách, muốn sờ sờ con trai mình, lại có chút không dám.
Ánh mắt bà rơi xuống dò xét trên người Dư Thâm, xác định con trai không có việc gì thần sắc mới có chút buông lỏng.
"Mẹ, đây là Âm Âm, con... "
"Âm Âm, ta biết, chuyện của các con, ta và cha con đều đồng ý." Dư mẫu vội vàng nói: "Ta phải lập tức đến cục quản lý bên kia, con cùng Âm Âm cứ về nhà trước đi."
Dư mẫu nói xong cũng mang theo đám người kia đi.
Dư Thâm nhìn bóng lưng Dư mẫu, ghé mắt nhìn về phía Minh Thù nở nụ cười yếu ớt: "Lần sau giới thiệu đi."
"Thiếu gia, phu nhân cũng là vừa tới, cố ý chờ ở chỗ này gặp mặt ngài một lần."
Dư Thâm nắm chặt tay Minh Thù, ý vị không rõ ừ một tiếng.
Minh Thù ôm lấy cánh tay hắn: "Đi thôi."
-
Cục quản lý dù ở chỗ vắng vẻ, nhưng vẫn có người phát hiện cục quản lý dị thường.
Trên mạng có người đăng tải hình ảnh bên kia xuất hiện ánh sáng kỳ quái, còn trông thấy trên trời hạ xuống lôi điện màu đỏ thẳng tắp bổ về một chỗ.
Nhưng những video cùng lời đồn này rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Trên mạng không còn đợt sóng kích động gì nữa.
Minh Thù nghe nói cục quản lý mất đi đồ vật, chính là dị năng tinh thể.
Đây là tin tức nội bộ, còn lại dị năng giả đều tưởng rằng ai tập kích cục quản lý.
Hiện tại chính phủ khắp thế giới đang tìm hung thủ tập kích cục quản lý.
"Dị năng tinh thể làm được cái gì?"
"Hửm, em muốn biết?"
Minh Thù gật gật đầu, không biết có thể ăn được hay không...
"Em hôn anh một cái." Dư Thâm đem mặt tiến tới.
Minh Thù đang ăn bánh kem, nhìn Dư Thâm, lại nhìn bánh kem, cuối cùng hôn Dư Thâm một cái.
Kem thơm ngọt tại giữa răng môi lưu chuyển, Dư Thâm ôm eo của cô, đem người trong ngực hôn sâu hơn.
Đầu lưỡi hắn liếm sạch kem ở miệng Minh Thù, trả lời câu hỏi trước đó: "Dị năng tinh thể được phát hiện sâu trong một ngọn núi."
"Được chuyền qua tay không biết bao nhiêu dị năng giả, gây ra động tĩnh rất lớn, cuối cùng bị cục quản lý bảo quản."
Minh Thù hiếu kì: "Thật có thể làm cho người bình thường sở hữu dị năng?"
Dư Thâm lắc đầu: "Không thể. Bất quá có thể để cho dị năng tăng thêm, nhưng cũng có tác dụng phụ, lâu dần, dị năng giả sẽ mất đi bản tính."
Mất đi bản tính...
Cướp đoạt lực lượng không thuộc về mình, lại không chịu nổi lực lượng như vậy, cuối cùng chỉ có thể bị lực lượng chi phối.
Minh Thù có chút thất thần..
Luôn có một lọai người như vậy, mưu tính để đạt được lực lượng không thuộc về mình.
Dị năng trên thế giới gây ra nhiều động tĩnh lớn, nhưng cũng không có quan hệ cùng thế giới loài người, kì nghỉ kết thúc, Minh Thù vẫn phải đi học.
Kết quả thi giữa kỳ đã có, không ít học sinh kêu rên, học sinh khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn ôm nhau ăn mừng sống sót sau tại nạn.
Đám ngưởi Tương Nhạc ngoại trừ La Nghệ phải bị mời phụ huynh, còn lại cũng không có vấn đề gì.
"Chiến ca lại không đến lên lớp." Thời điểm ăn cơm trưa, Tương Nhạc bấm điện thoại: "Các cậu nói gần đây Chiến ca làm gì chứ."
"Cũng không biết, có thể là Chiến ca thế đang làm chuyện đại sự... Cát Tường, cậu bỏ đùi gà xuống cho lão tử!" Câu nói tiếp theo Đường Triết liền đổi giọng.
Thành Tường nhanh chóng đem đùi gà liếm một cái.
Đường Triết: "..."
La Nghệ lanh tay lẹ mắt gắp đi hai miếng sườn trong đĩa của Đường Triết,
Tương Nhạc vội vàng bảo vệ đĩa thức ăn của mình, nhích lại gần bên cạnh Minh Thù: "Âm Âm, người lần trước là ai, có phải bạn trai của cô không?"
"Người nào?"
"Chính là... Cái người có dàn vệ sĩ phô trương như hắc sát hội đó."
Tương Nhạc nói làm thu hút lực chú ý của ba con hàng kia, dồn dập trừng lớn mắt nhìn Minh Thù.
Minh Thù ngẫm lại tên Dư Thâm phô trương kia, xác thực cùng hắc sát hội rất giống nhau.
Cô cười cười, gật đầu: "Ừm, bạn trai."
"A..." Tương Nhạc một mặt thất vọng: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ ở một chỗ cùng Chiến ca chứ, Chiến ca đây là thất tình a."
"Ha ha ha, Nhạc Nhạc, tôi thấy cậu thất tình thì có." Cát Tường phá đám không chút lưu tình nào.
Tương Nhạc nguýt hắn một cái: "Đi đi đi đi, nói bậy cái gì, Âm Âm xinh đẹp như vậy, cô ấy có bạn trai, các người đều thất tình!"
Thời điểm mấy người làm ầm ĩ, Tương Nhạc đột nhiên thở dài hai tiếng, chỉ điện thoại: "Chiến ca gọi."
Mọi người nhất thời cổ quái nhìn điện thoại.
Lục Chiến chủ động gọi điện thoại cho bọn hắn, ngày đó chính là mưa máu đổ xuống a!!
-
Tương Nhạc nhìn địa chỉ trên điện thoại, lại ngó ngó căn nhà như sắp phải dỡ bỏ trước mặt: "Là nơi này sao?"
Mấy người phía sau cũng không chắc chắn lắm, bọn hắn làm sao nghĩ Chiến ca lại ở chỗ thế này.
Bọn họ giẫm lên bậc thang pha tạp những vết tích năm tháng đi lên.
Đứng tại trước cửa phòng 509.
Tương Nhạc nhìn Đường Triết: "Cậu... Cậu gõ?"
Đường Triết khiêm nhượng cho Thành Tường: "Cát Tường, cậu đến?"
Cát Tường chạy ra sau lưng La Nghệ: "Cậu gõ đi."
La Nghệ: "..."
Tay Minh Thù từ trong bọn hắn nhô ra, gõ cửa một cái.
Cửa phòng két một tiếng, trực tiếp từ bên trong mở ra.
Đám người: "..."
Tương Nhạc cẩn thận đẩy cửa ra: "Chiến ca?"
Trong phòng có chút tối, Tương Nhạc cũng không dám nhìn loạn, kêu một tiếng liền quay lại.
Nhưng bên trong nửa ngày cũng không có ai trả lời.
Tương Nhạc lại duỗi thân dẫn đầu đi vào kêu một tiếng: "Chiến ca?"
Phanh ——
Trong phòng có âm thanh đồ vật ngã xuống, mấy người liếc nhìn nhau, cũng không gọi nữa, trực tiếp vọt vào.
[Tự nhiên thấy lo cho Chiến ca quá a!!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.