Minh Thù cảm thấy tiêu đề sáng mai sẽ là —— thực hư chuyện hoa khôi bị người ta bao nuôi...
Cô quay đầu nhìn về phía thanh niên mới bước xuống xe.
Thiếu niên ăn mặc tuỳ ý đứng im ở đó, lại là tiêu điểm của tất cả mọi người.
Thế giới vì hắn mà dừng lại.
Hắn là ánh nắng sáng ngời nhất phong cảnh.
"A! Rất đẹp trai a!"
"Thật đáng yêu..."
"Cậu ấy đang gọi ai?"
"Cậu ấy nhìn tôi bên này ài, tôi cảm thấy mình đang yêu aaaa!!"
Âm thanh kích động của nữ sinh bốn không ngừng vang lên.
Minh Thù hít sâu một hơi, đi về phía thiếu niên.
Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên chậm chạp giương lên nụ cười.
Minh Thù nghe thấy phía sau trở nên kích động thét lên, cùng tiếng tanh tách của đèn flash vang lên không ngừng.
Minh Thù tăng thêm tốc độ, một tay kéo người nhét vào trong xe, đóng cửa xe ngăn cách những âm thanh tanh tách bên ngoài kia.
Vệ sĩ đứng ngoài xe cũng theo thứ tự lên xe, đám người chỉ có thể nhìn đội ngũ xe nghênh ngang rời đi.
"Vừa rồi... Kia là hoa khôi của chúng ta sao?"
"Hình như... Phải."
Lục Chiến đứng sau một đám nữ sinh nhìn qua phương hướng đội xe biến mất, một lát sau lấy điện ra, tiếng chuông điện thoại đã vang lên một lúc.
Hắn đưa điện thoại đặt bên tai, cũng không nói chuyện, ước chừng một phút sau hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
-
Trong xe.
"Không muốn... Không nên tùy tiện ra ngoài." Đáy lòng Minh Thù có chút bực bội, tiếp theo bồi thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458721/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.