Chương trước
Chương sau
Minh Thù đem đáp án bài thi giao cho Phó Vân Bách.
Phó Vân Bách thô lỗ nhìn lướt qua, mỗi vấn đề đều trả lời rất kỹ càng.
Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn về phía Minh Thù.
"Cô làm thế nào để hắn như vậy... Sợ hãi?" Cái kia hẳn là là sợ hãi.
Từ lúc vào đến lúc khống chế nam nhân, xác thực không có sử dụng bất cứ dị năng gì.
Về sau cũng không có hành động gì quá khích, nam nhân kia làm sao lại sợ hãi như vậy?
Minh Thù cao thâm khó lường: "Toán học khiến người ta sợ hãi."
"..."
Minh Thù vượt qua Phó Vân Bách, cô đi được một khoảng cách thanh âm mới chậm rãi vang lên: "Thân để đau đớn không ít người có thể chịu được, nhưng có nhiều thứ không giống..."
Người không sợ chết chân chính, kỳ thật không có nhiều.
Một số người nói mình không sợ chết, chẳng qua là chưa cảm nhận được sự sợ hãi của tử vong.
Phó Vân Bách khẽ nhíu mày.
Trang Mông Mông nâng tâm trạng: "Âm Âm thật là lợi hại a."
Phó Vân Bách liếc nhìn cô một cái: "Đề luyện tập cô đã làm xong chưa?"
Trang Mông Mông: "..."
Toán học khiến người ta điên dại!
Minh Thù rời khỏi cục quản lý dị năng.
Cô mở một tờ giấy khác trong tay ra.
Phía trên chỉ viết một địa chỉ.
Minh Thù thu tờ giấy lại, ngửa đầu nhìn những chấm nhỏ trên bầu trời đêm, cô lấy ra một viên kẹo đường bỏ vào miệng.
Giọt nước lạnh buốt rơi trúng mu bàn tay cô.
"Trời mưa a."
-
Sơn Hải Hội.
Một tổ chức dị năng.
Làm ra những hoạt động giết người phóng hỏa, cướp bóc cưỡng gian.
Gần đây Sơn Hải Hội không biết bị đứt cái gân nào bắt đầu giết dị năng giả, còn có rất nhiều dị năng giả mất tích.
Nhiệm vụ của cô chính là hủy diệt tổ chức này.
Minh Thù giẫm lên cành lá khô nát, ướt sũng từ trên núi đi qua, phía trước xuất hiện ánh đèn, có người vừa đi tuần tra về.
Chỗ xa hơn là một tòa biệt thự sừng sừng giữa núi.
Cả ngọn núi này đều là địa bàn của Sơn Hải Hội.
Minh Thù thuận lợi tiến vào đến kỳ lạ, bất quá...
Lâu rồi Minh Thù cũng không gặp Lục Chiến, lại gặp nhau tại một đầu hành lang vắng vẻ của biệt thự. Lục Chiến đi lại rất tự do, không giống như là lén vào.
Minh Thù nhíu mày: "Cậu sẽ không phải là tai mắt của Sơn Hải Hội chứ?"
Lục Chiến nhìn về phía sau một chút, mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân, hắn nhanh chóng mở ra một cửa phòng kéo Minh Thù vào.
"Kỳ quái, Lục Chiến mới vừa rồi còn ở bên này phải không?"
"Ài, các người nói Kiệt ca nhìn trúng Lục Chiến chỗ nào chứ? Tuổi còn trẻ..."
"Lục Chiến dáng dấp cũng thật đẹp, lão đại của chúng ta nam nữ đều ăn sạch, cậu cũng không phải không biết, không chừng công phu trên giường của người ta tốt thì sao?"
Những lời nói có chút khó nghe từ bên ngoài truyền vào.
Mấy tiếng bước chân từ trên hành lang dần dần đi xa.
Lục Chiến nghe thấy những lời kia thần sắc cũng không có chút gợn sóng, hắn nhìn xuyên qua rèm cửa sổ bên ngoài, ngữ khí lạnh nhạt: "Sao cô lại tới đây?"
"Tại sao tôi không thể tới." Minh Thù dựa vào cái bàn tròn trong phòng.
Lục Chiến: "Cô có biết đây là nơi nào không?"
Minh Thù ngữ khí nhẹ nhàng: "Địa bàn của Sơn Hải Hội."
Lục Chiến nhíu mày chặt hơn, cô biết đây là nơi nào còn dám tới, ngại mình mạng lớn sao?
"Nơi này rất nguy hiểm."
"Không nguy hiểm tôi tới làm gì, dạo chơi sao?"
"..."
Lục Chiến tới gần cô: "Mau chóng rời khỏi nơi này, cô có thể đi vào nhất định có thể ra ngoài được, đừng tìm phiền phức."
"Cậu làm việc của cậu, tôi làm việc của tôi, không xung đột." Minh Thù nghiêng đầu: "Đúng không, bạn học Lục Chiến."
Cả người Lục Chiến đều ẩn trong bóng đêm, mà Minh Thù dựa vào bàn gỗ tròn, màn cửa chỉ kéo một nửa, có ánh sáng lọt vào mô tả rõ ràng hình dáng của cô.
Rõ ràng là phách lối...
Đúng thế.
Phách lối!
Cô không có chút nào thèm quan tâm đến tình cảnh của mình, cũng không quan tâm đây là nơi nào.
Lục Chiến hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Minh Thù nhìn bên ngoài cửa sổ: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Lục Chiến: "..."
-
Minh Thù cùng Lục Chiến đàm phán không thành, bên ngoài có người tìm hắn, Lục Chiến không thể biến mất quá lâu, cuối cùng hắn chỉ có thể rời đi.
Hắn nhắc nhở cô vài câu.
Không biết cô tới đây làm gì.
Nhưng lúc này, Lục Chiến không cảm thấy một mình cô có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Sau khi Lục Chiến rời đi, Minh Thù cũng từ trong phòng ra ngoài, cô ngầm nghe lén được mấy cái nhân vật quan trọng trong Sơn Hải Hội này.
Vị Kiệt ca trước đó có một chân cùng Lục Chiến chính là một trong những người trong đó.
Minh Thù dựa vào tường ăn kẹo, suy nghĩ vài vấn đề.
"Các người muốn làm gì, thả tôi ra, các người thả tôi ra!!"
Hành lang bên cạnh vang lên một âm thanh thê lương, Minh Thù thăm dò nhìn một chút, vừa vặn đối đầu với một ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Người kia bị hai người kéo lấy đi về phía cuối hành lang.
Vừa rồi không nhìn thấy bọn họ đi qua, hẳn là từ căn phòng nào đó ra.
Bọn họ tiến vào cái căn phòng cuối cùng, hành lang khôi phục sự yên tĩnh.
Minh Thù để Hài Hòa Hiệu giải quyết camera giám sát, nghênh ngang tới gần căn phòng kia, hiệu quả cách âm của căn phòng không tệ, đều không nghe được âm thanh gì.
Răng rắc ——
Cửa phòng bị kéo ra, Minh Thù cùng người bên trong mặt đối mặt.
Minh Thù nở nụ cười: "Hi, chào buổi tối."
Thiếu nữ nét mặt tươi cười như hoa, kèm theo nhan sắc động lòng người, người ở bên trong nhìn tới có chút ngây người.
Người kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Minh Thù đã nhấc chân đạp hắn vào trong.
Người trong phòng không nhiều, cộng thêm người cô mới đạp vào cùng người đang bị trói trên bàn phẫu thuật cũng chỉ có năm người.
"Là ai!"
Người ở bên trong quát lớn một tiếng.
Minh Thù thuận tay đóng cửa lại, tiện tay cầm đồ vật bên cạnh đánh về phía nam nhân đang tính nhấn chuông gọi người.
Trong nhóm người này trong đó có người sở hữu dị năng, cảm tạ rằng căn phòng này rất chất lượng, đánh nhau quả thực là không xảy ra vấn đề gì.
Minh Thù giải quyết mấy người này sau đó đem bọn hắn trói lại, cởi trói cho thanh niên đang giãy giụa kia.
Thanh niên từng ngụm từng ngụm hít thở, không biết là có nên vui mừng sau khi sống sót sau tai nạn không, vẫn là đối với người cứu mình rất cảm động, hai hàng nước mắt rưng rưng.
Một lúc sau, thanh niên ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mặt: "Cô cũng là dị năng giả bị bọn họ bắt được?"
"Không phải." Minh Thù xoay người cười một tiếng: "Tôi chỉ là một người bình thường."
Thanh niên trừng mắt lớn.
Người bình thường?
Không phải chứ!
Minh Thù nhìn đồ vật trong phòng, nơi này rất trống trải, chỉ có nơi vừa trói thanh niên này là có một vài máy móc quỷ quái.
"Đây là cái gì?" Minh Thù hỏi thanh niên.
Thanh niên còn chìm đắm trong câu người bình thường, nghe thấy vấn đề Minh Thù hỏi, hắn quay đầu nhìn lại, một lát sau mờ mịt nói: "Tôi cũng không biết."
"Vậy tôi cứu ngươi cậu có lợi ích gì?"
Thanh niên: "..."
Ánh mắt Minh Thù rơi trên người một dị năng giả trong đó: "Cậu đến nói một chút, đó là cái cái gì?"
Dị năng giả: "..."
Dị năng giả dùng ánh mắt biểu thị mình sẽ không nói.
"Cậu không nói?"
"Hừ!"
"Ồ, vậy quên đi, tôi cũng không nghĩ cậu sẽ biết."
Dị năng giả: "???"
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng để đối mặt với lực lượng tà ác, thề không cúi đầu, tại sao cô lại không hỏi nữa??"
【Hài Hòa Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Tới tới tới, ngày hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hình thức bỏ phiếu.
Tiểu thiên sứ: Cũng không muốn nghe khóa học tẩy não này.
Hài Hòa Hiệu: Xem tiểu yêu tinh đánh nhau thì sao?
Tiểu thiên sứ: (hoài nghi) ngươi mà tốt bụng như vậy.
Hài Hòa Hiệu: Một mực tốt như vậy ~
Tiểu tiên nữ: Xem xong nhớ bỏ phiếu ha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.