Minh Thù định nhặt quả bóng, nhưng còn chưa đụng phải liền có cảm giác không đúng, cô cấp tốc thu tay lại.
Quả bóng vẫn bảo trì tần suất nện xuống, nhảy lên, lại nện xuống...
Minh Thù vòng qua quả bóng, đi đến mép giường.
Đầu giường lóe lên một ngọn đèn yếu ớt, người trên giường sắc mặt tựa như không còn tái nhợt nữa.
Minh Thù ngồi xổm người xuống, ghé vào bên giường nhìn hắn.
Dư Thâm để tay bên ngoài, Minh Thù nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay hắn, sau đó nắm chặt toàn bộ.
Thời gian lúc này phảng phất như dừng lại.
Dư Thâm vốn là đã ngủ, nhưng thời điểm Minh Thù cầm tay hắn, hắn đã tỉnh.
Hắn biết là cô.
Mùi hương trên người cô rất đặc biệt, vừa quen thuộc vừa làm hắn có cảm giác an toàn.
Hơi nóng quét qua gương mặt hắn, cô hôn xuống từ khóe miệng đến cánh môi của hắn, Dư Thâm không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn không ghét cô đụng chạm hắn.
Cánh môi Dư Thâm bị chà đạp một phen,người trên thân hắn giống như có chút bất mãn, bắt đầu dùng đầu lưỡi mềm mại cạy răng hắn ra.
Trong đầu Dư Thâm nổ tung một cái, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp.
Sau đó hắn nghe thấy âm thanh của cô.
"Ngoan, há miệng."
Dư Thâm theo bản năng phối hợp theo.
Đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào miệng hắn, đảo qua nơi nhạy cảm của hắn mang theo một trận tê dại chưa bao giờ có,như có dòng điện xẹt qua thân thể.
Một lát sau hắn mới kịp phản ứng, cô biết... Hắn tỉnh dậy.
Dư Thâm vốn là nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458714/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.